Tôi không hỏi bạn sẽ làm gì nếu gặp lại người yêu cũ, tôi thích dùng ‘người xưa’, nghe nó có vẻ nhẹ nhàng hơn. Dùng từ cũ tôi cứ liên tưởng tới một cái gì sẽ đem vứt bỏ. Tình yêu không bao giờ đáng bị đối xử như thế, dù nó xấu hay đẹp, lành lặn hay tan nát.


Bạn sẽ phản ứng thế nào nếu gặp lại người xưa? Lờ đi coi như không quen biết? Gật đầu chào rồi tránh ra chỗ khác? Hay tiến tới bắt tay hỏi thăm như những người bạn xã giao bình thường?
Có lẽ mỗi người sẽ chọn cho mình một phản ứng khác nhau, nhưng có lẽ không ai dám chắc đến lúc vô tình gặp lại liệu mình có cư xử đúng như thế không.
Dù sao cũng là người mình từng một thời thương yêu, dù giờ đã hết, đã làm lơ thậm chí là hận, con tim sẽ có phản ứng riêng của nó. Nó sẽ sắp xếp từng con người, từng câu chuyện vào mỗi ngăn riêng mà nó thích. Lý trí khó mà can thiệp vào được.

Gặp lại người xưa cũng như đang mở ra một ngăn kéo cũ. Có thể những kỷ niệm xưa ùa về để ta thấy xót xa về một quãng thời gian, về một thời tuổi trẻ. Có thể ta sẽ mỉm cười vì tính bồng bột và trẻ con của hai đứa lúc đó. Hoặc cũng có thể ta nghiến răng nghiến lợi vì hận, không hiểu sao ta từng có thể yêu một người như thế.

Nhưng rồi sau đó thì sao? Cuộc sống bận rộn với đủ thứ áp lực sẽ cuốn ta đi? Yêu thì sao? Hận thì sao? Không phải mọi thứ đều đã là quá khứ rồi sao?

Bỗng nhớ từng đọc một câu:

Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Trong cơn mưa ban trưa
Thấy hồn mình tách thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa

Khi đó còn trẻ, bản thân tôi từng tức tối cho người yêu hiện tại. Nhưng giờ, khi đã có gia đình, có cuộc sống riêng lại suy nghĩ khác khi đọc lại hai câu thơ này. Ừ thì cứ coi như mình trong vai cô người yêu hiện tại đi. Chẳng phải mình đang thắng thế đó sao? Mình đang nắm được người mình yêu đó sao? Trái tim cũng là máu là thịt, cũng có lúc nó đập theo một chu kỳ của riêng nó.
Người đáng thương ở đây là cái người đang thấy mình “Nửa ướt bây giờ, nửa ướt xa xưa” kia kìa. Người không biết nắm giữ hạnh phúc hiện tại, không biết trân trọng tình cảm mình đang có chẳng phải đáng thương lắm sao?

Gặp lại người xưa, để nhớ về một thời yêu và được yêu, một thời bồng bột, trẻ con… luôn muốn khẳng định mình, luôn muốn chứng tỏ mình là người mạnh mẽ. Gặp lại người xưa để thấy giờ mình đã khác. Gặp lại người xưa để thấy yêu thương trôi ngang mình, thấy một phần nào đó ngủ vùi trong mình được đánh thức dậy. Không tốt cũng chẳng xấu, thấy thanh thản lạ lùng.

Gặp lại người xưa tôi sẽ tiến tới bắt tay và chào hỏi như hai người bạn cùng khoá lâu không gặp. Có thể tôi sẽ làm thế, nếu trái tim bướng bỉnh của tôi cùng nhịp đập và chịu sự điều khiển của tôi. Còn bạn, gặp lại người xưa bạn sẽ làm gì?