Có một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngón trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.
Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông như bị tách khỏi thế giới.
Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại niềm vui đến thế thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem lại niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải dù rất khó khăn. Nhưng ông biết viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bởi những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.
Đầu tiên, ông viết thư tới một tổ chức xã hội, đề nghị chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.
Ông viết mỗi tuần hai lá thư. Việc này lấy của ông rất nhiều sức khỏe, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần ông muốn ngừng viết, vì không bao giờ ông biết những lá thư của ông có ích cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.
Rồi đến một ngày kia ông, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư viết rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:
“Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyền từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông.”
bài viết kia có một bài học thật quý báu. Khi quyết định làm việc gì thì ta hãy cố gắng hết sức để đi đến cái đích cuối cùng
Một bài viết có ý, đúng là làm một việc gì đó đâu nhất thiết phải có hồi âm, phải có báo đám, giờ thì tôi đã hiểu, không phải lúc nào cũng phải "nhận" lại từ người mình đã "cho". Mình cứ kiên trì "cho" rồi sẽ có người khác cho lại mình.
Mặc dù không nhận được phản hồi chính thức, nhưng chính mẩu thư trả lời, thông báo của ông quản giáo chính là nhân tố quyết định mấu chốt của câu chuyện. Những tâm huyết của ông đã được người khác ghi nhận. Một câu chuyện hay, cảm ơn admin 🙂
Đây là một bài học rằng : không ai trong chúng ta sống một mình mà phải liên đới giữa người với người. Mọi người đều cần tình thương. chính sự yêu thương giúp chúng ta sống vươn lên thoát khỏi nghịch cảnh trong cuộc sống. Một câu chuyện hay, cảm ơn.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, một con người tàn mà không phế. Xin cám ơn Chúa vì trên thế gian này còn rất nhiều " tấm lòng vàng " mà chúng con cứ đi tìm kiếm thứ " vàng " mang đến cướp bóc và hận thù.
Một việc làm xem ra bình thường nhưng nó thật phi thường vì được làm bởi sự thúc đẩy của một trái tim. Ai làm được điều đó thì không xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu nữa đâu!
Bài viết hay, cần lỗ lực làm việc gì đó đến cùng, cố gắng lên!
bài viết rất hay giúp ích nhiều cho mình