Tôi cùng chị gái đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe trước khi chị “xuất cảnh” cùng anh rể. Đang ngồi vắt vẻo trên thành lan can trước phòng xét nghiệm đợi chị, tôi hí hoáy bấm trò chơi điện tử trong máy điện thoại di động.

Nhìn xuống vẫn thấy hàng ghế ngồi chờ cho bệnh nhân chật kín. Vừa lúc có một người đứng dậy, tôi nhảy xuống ngồi ngay vào chỗ trống. Một cô gái trạc tuổi tôi khẽ nhích người sang bên cho tôi ngồi.

Bàn tay cô ta thoăn thoắt những mũi đan đang dần rõ hình một chiếc áo len trẻ con. Tôi liếc nhìn ngoài trời nắng như đổ mật. Hàng bằng lăng tím ngắt cũng không đủ làm dịu đi cái nắng gay gắt. Vậy mà, cô gái ngồi cạnh tôi lại đang hì hụi ngồi đan áo len. Bị thu hút bởi với việc làm đó, tôi hỏi:
– Chị đan thuê đấy à?
Ngước lên nhìn tôi, bàn tay vẫn thoăn thoắt, cô gái đáp:
– Không! Tôi đan cho con tôi
– Chị đan sớm thế? Tôi ngạc nhiên hỏi
– Tôi đan cho kịp mùa rét. Cô ta thật thà
Tôi chỉ ra ngoài trời đổ nắng. “Giờ mới đầu hè mà”.
– Mười lăm đứa trẻ. Tôi phải đan từ giờ mới kịp.
– Mười lăm? Tôi sửng sốt bởi nhìn cô gái mới chừng 21 tuổi như tôi thôi…
Cô gái khẽ gật đầu. Đôi bàn tay không bỏ lỡ một mũi len.
– Chúng đều là… con chị? Tôi thốt ra một câu hỏi mà tôi cho là thật ngốc nghếnh, nhưng kỳ lạ thay cô gái không hề phủ nhận.
– Chúng đều gọi tôi là mẹ. Tôi làm mẹ nuôi ở làng trẻ SOS.

Tôi lặng người đi nhìn cô gái. Một thân hình mảnh dẻ, nét mặt xanh xao, đôi bàn tay gầy guộc nổi cả gân xanh là mẹ nuôi của 15 đứa trẻ. Cô gái không lấy làm lạ trước vẻ ngạc nhiên của tôi.
– Với tốc độ này chắc chị đan xong trước lúc đông về thôi. Tôi nói.
Khuôn mặt cô gái bỗng biến sắc. Đôi mắt trũng sâu lóng lánh nước, đôi bàn tay chạm lại như bối rối. Cô nghèn nghẹn nói:
– Tôi sợ không kịp…

Hai que đan cứ đều đều lên xuống trên tay cô gái. Cô gái ngậm ngùi nói: “Tôi mồ côi không người thân thích, lớn lên từ cô nhi viện, chỉ có những đứa trẻ là những người thân. Được làm mẹ chăm sóc 15 đứa trẻ chính là niềm vui, là ý nghĩa cuộc sống của tôi. Thế mà… tôi lại sắp bị mù. Một cái u “quái ác” trên đầu đã chèn lên dây thần kinh thị giác làm giảm thị giác của tôi. Và hôm nay là ngày khám định kỳ của tôi”.
“Có thể tôi sẽ không sống được bao lâu nữa. Điều đó cũng chẳng phiền đến ai. Chỉ có những đứa trẻ khiến tôi còn bận tâm… Tôi chẳng nghĩ rằng mình sẽ khỏi bệnh. Chỉ ước những ngày cuối đời còn lại được sống, được cống hiến như những người khoẻ mạnh bình thường, thế nhưng…”.

Tôi quay đi tránh nhìn thấy những giọt nước mắt đã lăn thấm xuống chiếc áo trên tay cô.

Vừa lúc thì cánh cửa phòng khám bật mở, chị gái tôi bước ra cùng lúc cô y tá cất tiếng gọi: “Mời chị Hoàng Lan”.

Cô gái bật dậy, luống cuống thu len rồi đi vào phòng khám. Nhìn theo dáng người tất bật của cô mà lòng trào lên cảm giác khó tả…

Sau khi ở phòng khám đó về, những lời cô gái làm tôi suy nghĩ: “Ước được sống như những người bình thường…”. Cùng tuổi tôi, cô gái không chỉ sống mà còn cống hiến hết mình cho cuộc sống…