Chiều nơi bến sông lộng gió. Mặt sông nhuốm một màu đỏ sẫm bởi ánh hoàng hôn hắt xuống. Những con sóng nhấp nháy, lăn tăn, mải miết đuổi nhau xô vào bờ ì oạp. Xa xa, những cánh buồm như được dát một lớp sơn màu vàng thấp thoáng ẩn hiện… Thùy thả gót chân trần lịm vào lớp phù sa mềm ấm miên man về miền ký ức: “Thuyền sẽ luôn tìm về với Bến đỗ bình yên”…
Vậy mà… Gió ào đến trêu đùa những bông cỏ may tím ngắt rồi vút lên cao. Không gian như vỡ ra tiếng cười khúc khích, trong ngần của hoa và gió…

1 – Chủ nhật nào Thùy cũng về thăm mẹ, ghé lại bến sông và thích thú ngắm nhìn cảnh vật, mây trời. Mọi thứ với Thùy giống như một thói quen. Bước chân cứ tha thẩn, mải mê dọc bờ sông và điểm dừng cuối cùng là nơi ụ đá chìa ra mép nước. Ở đó Thùy có thể trông về nhiều hướng, ngắm nhìn hoàng hôn đang rực lên một màu đỏ ối và nhớ về những ngày đã xa…

Một con thuyền giấy dập dềnh theo sóng rồi táp vào bờ. Thùy cúi xuống và bắt gặp dòng chữ nhòe nước: “Chào Bến! Cho Thuyền làm quen nhé! Đồng ý thì gật đầu”. Thoáng chạnh lòng. Lâu lắm rồi chẳng có ai nhắc với Thùy về Thuyền và Bến nữa. Phải chăng?…

Thùy ngơ ngác kiếm tìm. Xung quanh vắng lặng, trải ra một nỗi buồn mênh mang, sâu thẳm. Tự dưng Thùy cảm thấy cần có một ai đó ở bên để xua đi những đơn côi, rợn ngợp đang choán đầy tâm trí Thùy, nên gật đầu đồng ý.

2 – Suốt cả tuần đi làm, đầu óc Thùy cứ để cả nơi bến sông mà không thôi những mường tượng, lắp ghép về con thuyền bí ẩn. Bằng linh cảm và qua nét chữ, Thùy đoán đó là một người con trai. Người ấy hẳn phải là lãng mạn lắm.

Thùy không thích típ người lãng mạn. Bởi con trai mà lãng mạn thì thường hay ủy mị. Như thế thì không thể là chỗ dựa vững chắc và đáng tin cậy. Nghĩ vậy nhưng Thùy không nén nổi tò mò, vẫn mong ngóng tới ngày cuối tuần để được gặp gỡ với “con thuyền không bến”.

“Chào Bến…. Cuộc trò chuyện nào cũng bắt đầu bằng một câu chào quen thuộc. Con thuyền giấy mang thông điệp cứ đến và đi bí ẩn càng khiến Thùy tò mò. Triền sông ngày sang xuân vẫn mênh mang gió. Lại thêm một mùa hoa xuyến chi về. Bến sông giờ đã khoác lên mình màu áo mới, được dệt bằng hàng ngàn, hàng vạn bông hoa như những vì sao xa rung rinh trong nắng chiều ấm áp.

Thùy rưng rưng nâng trên tay con thuyền chở đầy những chùm hoa trắng, hoa vàng và tự hỏi: “Sao Thuyền lại biết Bến yêu hoa xuyến chi?”. Rồi Thùy tự trả lời: “Cuộc sống có bao điều ngẫu nhiên”.

Ngày xưa, mỗi mùa hoa đến, Tuấn thường tỉ mẩn tết những bông hoa nhỏ xíu làm quà tặng đội đầu cho cô dâu. Hai đứa cùng mơ về một ngày làm đám cưới. Ước nguyện đó giờ đã quá xa xôi.. nhưng mỗi lần nhớ về, mỗi mùa hoa nở bên bến sông, Thùy vẫn không thôi những nhớ nhung và hờn giận…

3 – Ngày làm việc đầu tuần tất bật với công văn và bao kế hoạch. Thùy cầm tập giấy tờ, công văn chuyển lên cho sếp, dừng lại cửa phòng trợ lý, gõ cửa và kiên nhẫn chờ đợi. Đồng nghiệp phòng bên đi qua nói nhắn: “Phong đi công tác rồi em ạ”.

Thùy hờ hững buông ra một tiếng “Vâng” thật khẽ, rồi khập khiễng quay về phòng. Ở cơ quan, Thùy ít trò chuyện với đồng nghiệp khác giới. Đôi khi trong những cuộc vui, Thùy ước ao mình có thể vô tư cười đùa giống như những bạn đồng trang lứa.

Ngoài công việc, hai người hầu như chẳng bao giờ trò chuyện. Trong những lần gặp gỡ, Thùy vẫn cảm nhận được ánh mắt biết nói từ người đồng nghiệp tên Phong, nhưng Thùy cứ lảng tránh. Đôi khi bất chợt Thùy ngang qua và bắt gặp anh đang trầm tư nhìn mình khiến Thùy bối rối. Tuy thế, Thùy vẫn cố giữ cho mình một khoảng cách.

4 – Sau tai nạn giao thông, một bên chân Thùy bị tật. Thùy vật vã với khoảng trống trong lòng ngày một lớn dần lên và rộng hoác, tưởng như có thể nuốt trôi tất cả những va đập của cuộc đời. Cũng có đôi ba chuyến thuyền ngỏ ý muốn về với bến, nhưng con sóng lòng của Thùy chỉ thoáng gợn lên lăn tăn rồi lại phẳng lặng như mặt nước hồ thu.

Thùy vẫn chỉ là một bến bờ nhỏ nhoi nép mình nơi triền sông phẳng lặng… “Đi vắng sao không thông báo gì cả” – Thùy lẩm bẩm một mình, mặc dù biết đó là một lời trách hết sức vô lý. Trong đầu tự dưng liên tưởng đến Thuyền với lời hẹn ngày trở về…

5 – Một cuối tuần nữa lại đến, Thùy trở về bến sông. Mọi khi đến nơi, Thuyền giấy mang bao thông điệp đã dập dềnh chân sóng. Hôm nay thật lạ… Thùy chờ đợi… Rồi lại tự nhủ lòng: “Hay Thuyền đã có Bến nào bình yên hơn?”.

Cảm giác hoang vắng, cô đơn, rợn ngợp cứ trào dâng, khác hẳn với sự quen thuộc mọi lần. Lâu lắm rồi Thùy mới có tâm trạng bồn chồn, mong ngóng. “Chào Bến…”. Một giọng nói trầm ấm như lạ như quen làm Thùy giật thót. Phong cười giòn tan làm xao xác cả chiều nơi bến sông.

“Tặng em…”. Phong chìa ra mấy bức ảnh chụp Thùy thơ thẩn bên hoa xuyến chi, có cả những bức chụp Thùy đang đăm chiêu dõi về phương trời xa trong ánh chiều đỏ ối. Thùy cong môi: “Hứ, chụp lén người khác là vi phạm đấy nhé”.

Phong cười lớn: “Tại em ở trong cảnh anh chụp đấy chứ”. Chiều ấy, tiếng cười đùa, cười nói làm rộn cả nắng chiều nơi bến sông tĩnh lặng.

Đồng nghiệp trong phòng cứ ngỡ ngàng nhìn nhau, thì thầm về sự đổi thay của Thùy. Không còn nét ủ dột, buồn buồn nơi khóe mắt, nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt tươi tắn, hồng hào. Rồi họ cũng tìm ra đâu là nguồn cội của sự đổi thay kỳ diệu đó. Họ ghép đôi, bàn tán…

Trong Thùy lại chộn rộn những cảm xúc yêu thương. Tuy thế, Thùy vẫn cố giữ cho mình một khoảng cách. Cho đến một ngày, ranh giới mong manh ấy như vỡ òa khi Phong nói lời yêu dịu dàng bên bến sông.

Ngày Thùy về ra mắt gia đình Phong. Căn nhà cổ kính như nêm kín người. Thùy như con ốc bé nhỏ thu mình thật chặt để tránh đi những ánh nhìn dò xét, những lời bình phẩm vì đôi chân cô không còn lành lặn. Nhận thấy đổi thay trên nét mặt của Thùy, Phong ôm cô thật chặt trong vòng tay vững chãi, dịu êm mà vỗ về: “Với anh, em mãi mãi là bến bờ bình yên nhất”.

Gió bên triền sông thổi dịu dàng, ve vuốt. Mặt sông vẫn lăn tăn những con sóng ru bờ dìu dặt, thầm thì những yêu thương. Ngoài xa, những con thuyền sai hành trình vất vả đang nối đuôi nhau bình yên về bến. Nép mình vào bờ vai anh, Thùy biết trước mắt còn bao điều khó khăn phải vượt qua, nhưng bên Phong, niềm tin về bến bờ hạnh phúc đang chờ cô ở phía trước.