Ngày trước, cũng lâu lắm rồi, tôi được bố mình kể cho một câu chuyện hay mà khi ông còn nhỏ cũng đã được nghe. Câu chuyện xoay quanh một cậu bé, trên đường đến trường hôm đó, cậu làm rơi 1$. Và rồi…..
-Cô giáo: Sao em lại khóc thế chứ!
-Cậu bé: D…ạ, thư…a c..ô, e..em là…m m..ất 1$ m…ẹ cho….o e….m rồ…i a…ạ!
-Cô giáo: Thôi vậy em đừng khóc nữa, cô sẽ cho lại em 1$ nha! Nín đi em và đứng lên đi chơi với các bạn nào!
Mặt cậu bé vui lên hẳn nhưng rồi cậu bé vẫn cứ ngồi đó và khóc tiếp.
-Cô giáo (ngạc nhiên) :Chứ em sao thế? Cô hứa là sẽ cho lại em 1$ rồi mà!
-Cậu bé :Nhưng thưa cô, nếu em không làm rơi 1$ hồi sáng thì giờ em đã có 2$ rồi ạ!
Cô giáo cậu bé mỉm cười với cậu, và hứa sẽ cho cậu thêm 1$ nữa rồi lại khuyên cậu đi chơi với các bạn cậu.
Nhưng cậu vẫn ngồi đó và khóc một cách ngon lành.
Đến lúc này, cô giáo cậu bắt đầu thấy thực sự khó hiểu về cậu bé, nhưng cô vẫn ôn tồn: – Giờ em đã có 2$ rồi sao em lại khóc, đáng lẽ em phải vui mừng chạy đi chơi với các bạn rồi chứ?
Cậu bé vẫn nức nở khóc: – Nhưng nếu không làm mất 1$ thì giờ em đã có 3$ rồi!
(Câu trả lời thật hồn nhiên của một cậu bé còn quá nhỏ.)
Và cô giáo hiểu tất cả, vẫn ân cần cô nói:
-Vậy thật sự sẽ không bao giờ em vui lên cả. Vì nếu đủ điều kiện để cô cho em cả thế giới này em vẫn cứ khóc thôi.Đối với em khi có cả thế giới em sẽ vẫn thấy thiếu 1$ mà thôi! Phải không em?