Người cha bị tan nạn lao động,mất hết cả hai bàn tay. Mọi sinh hoạt cá nhân của ông giờ phải dựa vào vợ và hai con,một trai và một gái. Cô con gái lên 10 và cậu con trai lên 8.


Một buổi tối, trong lúc người cha đang ngồi xem tivi thì cậu con trai sà vào lòng ông. Vừa xoa vào phần còn lại hai cánh tay của người cha,cậu con trai vừa nói với giọng tha thiết: “Bàn tay trước đây cha đã từng ôm ấp, nâng niu chúng con, đã từng kiếm tiền để nuôi nấng chúng con giờ không còn nữa. Con thương cha quá.”
Người cha cúi xuống,hôn nhẹ lên đầu con khẽ nói: “Đừng buồn, con trai yêu quý của cha!Cho dù cha mất hai bàn tay này, nhưng cha vẫn còn sáu cánh tay khác”.
Cậu con trai giương cặp mắt nhìn cha lộ vẻ ngạc nhiên. Nở một nụ cười đôn hậu, người cha nói với con bằng giọng trìu mến: “Để cha nói rõ cho con nghe! Này nhé, hai bàn tay luôn chăm sóc cho cha từng tí; giặt giũ cho cha từng cái áo đến chiếc quần; luôn nấu nướng những món ăn mà cha thích; đấm lưng xoa bóp cho cha những khi cha nhức.”

Dứt lời người cha cúi xuống hôn vào trán người con trai và hỏi nhỏ: “Vậy có phải cha có tới sáu bàn tay khác không, hả con? Và tất cả sáu bàn tay này đều chăm chút cho cha như chính bàn tay của cha!”

Cậu bé không trả lời, chỉ chím cười và khẽ gật đầu, rồi tiếp tục xoa vào phần còn lại của hai cánh tay của người cha.