Những lúc rảnh rỗi, tôi thích ngồi quán ven đường nhìn dòng người qua lại ngược xuôi. Cuộc sống, con người và mọi thứ cứ lần lượt lướt qua. Tất cả như những thước phim về cuộc đời hiện tại, không đoạn kết, lướt ngang trước mặt ta và cuốn đi mãi về tương lai.
Vậy có cách nào xem lại những đoạn phim của quá khứ? Có, nếu cuộc đời là một cuốn phim tua lại được.
Nếu cuộc đời là một cuốn phim tua lại được, tôi sẽ ngồi trước sân nhà và “bấm nút” để tua lại đoạn phim về những ngày ấu thơ. Mọi thứ xung quanh bỗng trôi đi vùn vụt, và kìa cái khoảnh sân bé nhỏ chỉ vừa đủ chỗ đậu xe trước mắt tôi bỗng chốc trở thành mảnh sân ngày xưa rộng lớn, với những cây mận cây xoài xum xuê cành lá, những khóm hồng rực rỡ giữa thảm cỏ xanh. Và dĩ nhiên không thể thiếu hình ảnh thằng bé tôi lon ton chạy khắp sân bắn bi, trốn tìm cùng lũ bạn.
Nếu cuộc đời là cuốn phim tua lại được, tôi sẽ ngồi bệt dưới tán cây bạch đàn trên con đường cát trắng gần nhà, tua lại đoạn phim về những chiều đá bóng, những ngày tập xe đạp gian nan trên con đường ấy. Số lần dạo chơi trên con đường gắn liền với tuổi thơ này ngày một ít đi theo thời gian, và đến giờ này chỉ có thể tìm về bằng cách tua lại đoạn phim quá khứ.
Nếu cuộc đời là một cuốn phim tua lại được, tôi sẽ ngồi giữa sân trường cấp 1, cấp 2 rồi cấp 3, tua lại những đoạn phim tinh khôi một thời áo trắng. Này là tôi ngây thơ cấp 1, rụt rè đưa tờ 200 đồng để đổi lấy chiếc bánh xinh xinh ngon ngọt từ cô bán hàng; này là tôi tinh nghịch cấp 2, lén dán giấy vào lưng cô bạn bàn trước; và này là tôi thời cấp 3 mới lớn, ngơ ngẩn những chiều trên ban công nhìn theo một bóng áo tinh khôi. Những đoạn phim không lời hiện về ào ạt nhưng sao thấy cảm xúc đong đầy.
Nếu cuộc đời là một cuốn phim tua lại được, tôi sẽ ngồi vào chiếc bàn quen thuộc năm cuối 12, xem lại những đoạn phim về một thời để nhớ. Kìa là bạn bè tôi, những gương mặt thân quen dường như đã bị dòng đời cuốn đi, khiến chúng tôi ngày một xa nhau, giờ đây bỗng trở về xung quanh tôi cùng những kỷ niệm không thể nào quên.
Những giờ học ngập tràn tiếng cười. Những lúc cả lớp im lặng căng thẳng nghe cô la mắng. Những lúc lén đọc truyện, ăn vụng trong giờ học. Những lúc quay bài. Những buổi cả lớp nghiêm túc miệt mài ôn thi. Những thước phim không lời, một lần nữa, lại dường như đong đầy cả tiếng nói, tiếng cười, tiếng thầy cô giảng bài và tiếng những lần cả lớp đồng ca.
Nếu cuộc đời là cuốn phim tua lại được, tôi sẽ về lại ký túc xá thân thương, tua lại những đoạn phim ngày tôi và em bên nhau hạnh phúc. Sẽ là những thước phim về những đêm tôi đứng đợi em dưới hàng cây xanh lá, rồi hai đứa sẽ nắm tay nhau dạo bước khắp những con đường trăng. Là những chiều tôi đạp xe đưa em đi học, là vòng tay em ôm lấy tôi thật chặt những lần xe đổ dốc, là những chiều trú mưa dưới hiên phòng.
Nếu cuộc đời là một cuốn phim tua lại được, đó sẽ là cuốn phim hay nhất, tuyệt vời và cảm xúc nhất. Sẽ là cuốn phim đong đầy nỗi nhớ, là con tàu vượt thời gian đưa ta về với những ngày đã xa, với những thứ đã dần lùi vào dĩ vãng, với những con người đã rời xa ta mãi mãi và với những ký ức nồng nàn không bao giờ quên.
Vùn vụt… vùn vụt… tất cả chợt tan biến. Chỉ còn cuộc đời – cuốn phim của hiện tại và tương lai.
Và ước gì cuộc đời là một cuốn phim tua lại được.
nen huong ve tuong lai de thay duoc nhung gi tot dep hon mac du nhung ki niem bao gio cung am ap khien ta khong khoi te long khi chot nghi ve no.chuc ban song totva hay luon chia se voi chung toi ban nhe!