Một ông lão dáng người thấp bé bước vào cửa hàng, trên tay là một khung ảnh bằng nhựa tổng hợp màu xanh lá đã sờn cũ với hình một đôi vợ chồng trẻ bên trong.
Cái khung đã hư và phần giữa phía sau khung ảnh cũng bị mòn rách. Hình như ai đó đã cố dùng keo để dán các miếng vỡ lại nhưng không được. Sợ rằng khung hình sẽ ngày càng hư thêm, ông lão đã mang nó đến cửa hàng sửa khung ảnh.
Người thợ đóng khung ảnh trả lời rằng không thể sửa được cái khung đó. Tôi có thể cũng không giúp được gì, nhưng do thoáng nghe được lời yêu cầu của ông lão nên tôi dợn hỏi liệu mình có thể xem qua tình trạng của cái khung ấy hay không. Dù chưa chắc là mình sẽ làm gì, nhưng tôi vẫn xin phép ông được giữ lại khung ảnh đến ngày hôm sau. Ông lão thở dài đồng ý rồi ngập ngừng trao khung ảnh ấy cho tôi. Ông còn cúi chào mọi người trước khi bước ra khỏi cửa hàng.
Quay trở lại với nhiệm vụ quan trọng của mình, tôi cẩn thận gỡ bỏ phần keo cũ khô cứng và dùng keo mới dán các mảnh vỡ lại. Tiếp theo, tôi kẹp thêm một miếng nẹp phụ và sửa mặt ngoài cho đẹp bằng cách dán chéo một miếng băng lên đó.
Ngày hôm sau, ông lão thấp bé đó đến cửa hàng và tôi trao lại cho ông chiếc khung ảnh đã được sửa chữa. Nhìn ông, tôi nói: “Cháu sửa miễn phí cho ông đấy, ông ạ!”. Tôi đã tự bỏ tiền túi để mua vật liệu sửa giúp ông lão. Ông dường như rất ấn tượng với tài khéo léo của tôi, và rồi ông bật khóc. Ông chỉ vào bức hình và kể: “Đây là vợ tôi, bà ấy vừa mới qua đời! Vợ tôi đã phải liên tục gắn cái khung hình này lại trong suốt thời gian còn sống, lần đầu tiên nó bị vỡ là vào năm 1920 đấy cô ạ! Tôi cứ sợ nó sẽ bị hư luôn, thật tình thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa, nó cũ quá rồi mà”.
Nghe vậy, tôi không sao ngăn được nước mắt, tôi nói: “Bất cứ khi nào cần, xin bác cứ ghé qua cửa hàng chúng cháu”. Lúc bước ra cửa, ông lão chậm rãi nói: “Tôi sẽ không bao giờ quên cô đâu, cô Christine à”.
Ông lão ấy đã bước vào cuộc đời tôi đúng thời điểm tôi đang cảm thấy bất ổn về công việc hiện tại của mình và có ý định bỏ việc. Chính ông đã giúp tôi nhận ra nơi mình cần đến và mục tiêu thực sự của cuộc đời tôi là gì. Với tôi, đó là một lời chúc phúc chân thành xuất phát từ một trái tim tràn ngập yêu thương mà tôi chưa từng nhận được trước đó.
Điều mà ông lão có vóc người thấp bé đó đã làm cho tôi có một ý nghĩa lớn lao khiến tôi không thể nào diễn tả hết được. Cuối năm đó, với những nỗ lực không ngừng trong công việc của mình, tôi nhanh chóng được đề bạt lên vị trí quản lý với mức lương cao hơn. Tôi nghiệm ra rằng, đôi khi, Thượng đế mang đến cho cuộc đời chúng ta một người nào đó vì một lý do nào đó. Tôi thậm chí còn không biết họ tên ông lão, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh một ông lão có vóc dáng nhỏ bé với khung ảnh cũ sờn nhưng quý giá, đã dạy cho tôi một bài học làm người sâu sắc.