Bà cụ già ngồi trên một chiếc ghế xích đu cổ làm bằng mây. Cặp mắt kiếng nằm hờ hững trên sống mũi trong lúc bà đang chăm chú vào việc may vá lặt vặt. Một làn gió nhẹ vuốt qua mớ tóc bạc hai bên thái dương bà.

Bên cạnh bà là đứa cháu gái tuổi mới lớn. Cô gái như một đóa hoa tươi vừa nở. Đột ngột cô bé buột miệng, “Bà ơi, sao tình yêu thật khó tìm quá vậy?”

Bà cụ với khuôn mặt nhân hậu dừng tay và xoa đầu đứa cháu gái một cách trìu mến. Sau một lúc, cô gái trẻ thu mình gần hơn và ngã đầu lên đùi bà cụ.

“Hãy lắng nghe và bà sẽ nói cho cháu biết tại sao,” bà cụ bắt đầu.

“Cách đây nhiều thế kỷ (xưa thật là xưa), khi thế giới còn trẻ. Tình yêu thật đã hiện diện khắp nơi. Nó có sẵn cho việc đòi hỏi. Vì cớ này, đàn ông và đàn bà xem tình yêu thật như là điều tất nhiên phải có cho nên Thượng Đế đã quyết định giữ lại tình yêu thật.” Bà cụ ngừng lại và mĩm cười trong khi êm ái vuốt ve những bím tóc mềm mại của cô bé.

“Thượng Đế đã ra lệnh cho hai thiên thần giấu kín tình yêu thật.”

“Ban đầu, các thiên thần chôn tình yêu thật dưới đất sâu nhưng loài người đào nó lên dễ dàng. Kế đến, thiên thần đem tình yêu thật giấu trên núi cao nhất… nhưng một lần nữa, con người dễ dàng leo lên đến đỉnh núi ấy. Sau đó, các thiên thần dìm tình yêu thật dưới biển sâu nhất. Con người đã bơi xuống đáy biển sâu và tìm lại được tình yêu thật.”

“Như thế tình yêu thật dễ dàng tìm thấy,” cô bé diễn giải. “Vì con người sẽ đào xới, leo trèo và bơi lặn để tìm.”

“Đúng… nhưng cuối cùng các thiên thần đã giấu tình yêu thật trong tim của con người. Từ đó, người ta gặp phải sự khó khăn trong việc tìm kiếm tình yêu thật. Vì họ tìm kiếm khắp mọi nơi ngoại trừ trong chính cái nơi mà họ giấu nó.”

Tác giả vô danh.


Người Cali phỏng dịch