Có anh chàng nọ làm việc tại ngân hàng. Hàng ngày, anh ta có nhiệm vụ đếm các tờ bạc rồi cột chúng lại theo xấp. Càng ngày, khát khao giàu có càng trở nên mãnh liệt trong anh.
Tuy nhiên, vì là người lương thiện nên anh không muốn làm giàu bằng cách bất chính. Cuối cùng, anh quyết định mua vé số và đợi chờ thần tài mỉm cười với mình. Anh thường đi chùa cúng vái và cầu nguyện để được trúng giải độc đắc. Anh ta chờ mãi nhưng buồn thay, ngay cả giải khuyến khích anh ta cũng chưa bao giờ trúng. Buồn cho thân phận, anh ta chỉ biết oán trách ông trời đã không nghe thấy lời nguyện cầu của mình.
Một sáng nọ, anh chàng thức dậy và quá đỗi kinh ngạc: Ngay trước cửa nhà anh có một bao tiền toàn mệnh giá 500 rupi. Vậy là chỉ qua một đêm, anh chàng đã trở thành triệu phú.
Vô cùng vui sướng, anh chàng lấy ra 500 rupi đưa cho vợ và bảo:
– Hôm nay chúng ta hãy ăn sáng thật sang. Em không cần nấu nướng gì đâu; hãy gọi nhà hàng mang thức ăn tới.
Trong khi vợ đi gọi điểm tâm, anh chàng ngồi xuống lấy giấy ra viết thư xin nghỉ việc. Thế nhưng hơn một giờ đồng hồ sau vợ anh mới trở về và báo rằng tất cả nhà hàng trong thành phố đều đã đóng cửa. Con trai anh – được giao nhiệm vụ mang thư xin nghỉ việc – cũng quay về và nói rằng cả giám đốc lẫn người trợ lý cùng tất cả nhân viên ở đó đều không đến sở làm ngày hôm ấy…
Tất cả mọi người trong thị trấn từ chủ nhà hàng cho đến giám đốc ngân hàng, trợ lý và toàn bộ nhân viên ngân hàng đều nhận được túi tiền đầy đồng 500 rupi giống như anh chàng nọ. Vì vậy, chẳng còn ai muốn làm việc nữa.
Ai cũng muốn được hưởng thụ nhiều hơn cống hiến. Điều này trở thành một trong những nguyên nhân khiến xã hội trì trệ.