Ngày anh và cô quyết định lấy nhau, hai người vốn dĩ chỉ có hai tay trắng. Căn nhà nhỏ với bốn bức tường gạch là tài sản duy nhất đảm bảo cho cuộc sống mới của họ. Đến chiếc giường cũng là giường đi mượn, chứ đừng nói tới những đồ vật khác.
Rồi cô đem số tiền ít ỏi giành dụm được mua một chiếc đèn nhỏ xinh xắn treo ở chính giữa nhà. Anh hỏi cô vì sao lại vung tiền vào mua một thứ đồ xa xỉ như vậy? Cô khẽ mỉm cười và nói: “Ánh đèn này sẽ soi rõ cho tương lai rạng ngời của hai chúng ta”. Anh nhìn vẻ mặt đắc ý của cô rồi lắc đầu, sao em lại giống như trẻ con khi tin vào những thứ hoang đường như vậy.
Thời gian trôi qua, cuối cùng họ cũng có điều kiện chuyển đến ở khu nhà mới. Cô vì không nỡ vứt chiếc đèn kỷ niệm một thời gian khó, nên dùng giấy gói lại cẩn thận. Lăn lộn một thời gian ở các công ty Nhà nước, anh xin từ chức và ra ngoài tự lập nghiệp. May mắn đã mỉm cười với anh khi kiếm được khoản tiền rất lớn từ một phi vụ làm ăn.
Cũng giống như bao người đàn ông có tiền khác, anh tự tìm cho mình một nữ thư ký xinh đẹp, và rồi rất nhanh, hai người trở thành một cặp tình nhân. Anh tìm mọi lý do để ra ngoài, rồi dần dần cũng chẳng cần một lời giải thích với vợ về việc đi qua đêm không về nhà. Cô biết mọi chuyện xảy ra xung quanh mình. Cô biết sự thay đổi của anh là vì đâu. Cô dùng mọi cách để níu giữ trái tim anh, nhưng đều không có tác dụng.
Hôm đó là ngày sinh nhật của anh. Cô dặn anh bất luận thế nào cũng phải về nhà. Anh ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ đến cô tình nhân xinh đẹp. Do dự một lúc, anh quyết định đến nơi ở của người tình để đón sinh nhật trước, rồi sẽ về nhà tổ chức sinh nhật sau.
Món quà sinh nhật của người tình là một chiếc thắt lưng đắt tiền. Anh nhận lấy chiếc thắt lưng mà lòng chẳng phấn khởi. Những món đồ thế này đã có quá nhiều. Ở bên người tình đến khuya anh mới chợt nhớ đến lời dặn của vợ, vội vã bắt xe về nhà.
Nhìn từ xa, khu chung cư anh ở đã sớm chìm sâu trong màn đêm, chỉ còn duy nhất một hộ có ánh đèn mập mờ. Đó chính là căn hộ của vợ chồng anh. Trong phút chốc, cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen dậy lên trong lòng anh. Ngày đó, cô vẫn thường ngồi đợi anh về trong ánh đèn như vậy.
Đẩy cửa bước vào, cô đang ngồi bên bàn ăn thịnh soạn với những giọt nước mắt ngắn dài trên gò má, không một chút mệt mỏi. Thấy anh về, cô cũng không có tỏ ý bực tức, chỉ nói: “Thức ăn nguội rồi, em đi hâm nóng lại đây”. Anh không phản ứng gì, lặng lẽ ngồi xuống bên bàn ăn.
Khi mọi thứ chuẩn bị xong, cô lấy ra một hộp giấy, nói là quà sinh nhật dịu dàng đưa tặng anh. Anh mở gói quà và lặng người trước một chiếc đèn được chế tác vô cùng tinh xảo. Cô ngồi bên anh, khẽ nói trong tiếng nấc nghẹn: “Ngày đó nhà mình nghèo, em mua chiếc đèn là vì muốn soi sáng đường anh về nhà. Còn bây giờ, em tặng anh chiếc đèn này, là muốn nói với anh rằng, em mong anh mãi là ngọn đèn sáng trong tim em, sáng mãi cho đến cuộc đời em”. Anh lặng im lắng nghe những điều cô đang nói, cảm thấy hổ thẹn vô cùng trước ánh sáng của ngọn đèn, ánh sáng của lương tâm.
Cuối cùng anh cũng trở về bên cô, sống một cuộc sống hạnh phúc sớm tối có nhau. Bởi lẽ anh hiểu ra rằng, bất kể ngọn đèn có chiếu sáng tương lai của họ hay không, thì ánh sáng đó cũng xuất phát từ sâu thẳm trái tim người vợ yêu anh nhất.
Tình yêu hạnh phúc thật là sướng quá. he