Trong mắt nhân dân thế giới, George Washington là một vĩ nhân. Người ta mặc nhiên nghĩ rằng ông chỉ làm những việc lớn, mang tầm vóc vĩ đại, chứ hơi đâu nghĩ đến điều vụn vặt tầm thường trong đời sống?
Có lần, ông khoác áo pardessus, một mình lững thững ra doanh trại, trên đường đi chẳng binh sĩ nào nhận ra ông cả. Đến nơi, ông thấy một hạ sĩ đang chỉ huy quân lính xây lô cốt.
“Cố lên!” Viên hạ sĩ hô to với các binh sĩ đang cố sức vần một khối đá to: “Một, hai, cố lên nào!” Khối đá nặng quá, mãi mà các anh lính vẫn không thể đưa nó vào đúng vị trí. Họ đã mệt lử rồi mà khối đá bướng bỉnh cứ xộc xệch, chỉ chực lăn ra ngoài.
Washington nhanh chân chạy tới, dùng đôi vai khỏe mạnh chặn khối đá lại. Với sự giúp đỡ kịp thời của ông, khối đá đã được đặt vào đúng vị trí. Các binh sĩ vui mừng quay lại ôm lấy vai Washington tỏ ý cảm ơn.
Lúc bấy giờ Washington mới quay lại hỏi viên hạ sĩ: “Sao anh chỉ biết hô “cố lên” mà không giúp họ một tay?”
“Ông hỏi tôi đấy ư? Ông không biết tôi là một hạ sĩ hay sao?” Viên hạ sĩ kia trịch thượng đáp.
“Vâng, anh đúng là hạ sĩ!” Washington vừa nói vừa cởi nút áo khoác ra, để lộ quân phục trước mắt viên hạ sĩ đang chắp tay sau lưng, vênh mặt lên trời. Đoạn ông từ tốn nói: “Còn tôi là thượng tướng, nếu xét theo y phục thì tôi là cấp trên của anh đấy. Lần sau có cần người khiêng vật nặng thì nhớ kêu tôi nhé!”
Viên hạ sĩ xấu hổ vô cùng khi nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Washington.
Người dở thì thấy mình hay, người tài giỏi lại luôn khiêm tốn. Cũng giống như người tầm thường luôn tự cao tự đại, còn những bậc vĩ nhân luôn nhất mực khiêm cung.