Ở bờ sông, một chiếc thuyền câu đang căng cánh buồm trắng của nó và lững lờ tôi theo dòng nước.
Đẩy con thuyền đi tới với cả một bụng căng gió của mình, cánh buồm nhìn bóng mình dưới mặt nước lòng đầy thỏa mãn, như đôi cánh của một chú bướm khổng lồ, với dáng điệu và quyền lực như thế !
Sau đó, cánh buồm trắng bắt đầu trêu chọc mái chèo gỗ đang nằm nghỉ bên cạnh, nó nói : “Ôi, anh mái chèo gỗ ơi, anh thật là một kẻ vô tích sự lười nhác! Chiếc thuyền nhờ vào tôi mà có thể lướt nhanh như vậy trên các ngọn sóng. Còn anh ? Anh có thể làm được gì ngoài việc nằm ườn ra đấy và ngủ khèo”.
Mái chèo gỗ vẫn im lặng như thể nó đang ngủ thiếp đi.
Chiếc thuyền quay trở về vào buổi chiều. Người ngư dân tháo dây thừng, và cánh buồm trắng rũ xuống ngay lập tức. Cuộn buồm lại, ngư dân lấy mái chèo ra và bắt đầu chèo. Chiếc thuyền quay đầu lại và thẳng tiến về nhà.
Cánh buồm trắng la lên một cách tuyệt vọng. “Tại sao ông lại cuộn tôi lại và sử dụng mái chèo ngu xuẩn ấy ?”
“Ha ha ! Bây giờ anh đã hiểu chưa ?” – mái chèo vừa đập nước tung tóe vừa nói – “Anh chỉ có thể đi tới nhờ gió còn tôi, một kẻ tầm thường, thì sẽ chống lại gió”.