Có một chiếc ly nọ đang rất tâm trạng, nó than thở cùng người chủ của mình….
Ly nói: Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!
Chủ hỏi: Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?
Ly đáp: Chắc vậy!
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ,… đây chắc là sức mạnh của tình yêu…
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ,…đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ,…đây chính là tư vị của sự mất mát…
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ,…đây chính là ‘an bài’ của duyên phận.
Ly kêu lên: Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!
Chủ không có ở đó…..Ly cảm thấy nghẹt thở….Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà…Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hòa vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười,…
tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng ?
Ly cười,…
tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?