Là một tù binh chiến tranh, bị đối xử khắc nghiệt, tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút ra từ túi một điếu thuốc và hỏi xin lửa người cai tù. Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần.
Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi, ngay lập tức tôi mỉm cười, cũng chẳng hiểu vì sao. Tôi biết anh không muốn song do tôi cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Trước mặt tôi giờ đây không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ còn là một con người.
– Anh có con không? – Anh ta hỏi tôi.
– Có. Tôi từ từ lôi từ túi ra một chiếc ví có tấm hình gia đình mình.
Đoạn anh ta cũng lôi từ túi ra tấm hình những đứa con của anh, miệng thì thầm kể về chúng. Đôi mắt tôi nhòa lệ, tôi biết rằng mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại người thân. Đột nhiên, anh mở khóa và kéo tôi ra khỏi buồng giam, lặng lẽ đưa tôi ra khỏi thành phố thả tôi ra rồi quay trở về.
Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi nhờ một nụ cười.
Truyện ngắn của Halnoch McCarty (Anh)