Dù đục, dù trong con sông vẫn chảy,
Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh,
Dù kẻ phàm tục hay kẻ tu hành, Đều phải sống từ những điều rất nhỏ.
Ta hay chê cuộc đời méo mó, Sao ta không tròn tự trong tâm?
Đất ôm cho những hạt nảy mầm, Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng.
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng, Thì chắc gì, ta nhận ra ta?
Cuộc sống giúp ta luôn trưởng thành!
Chúc bạn trưởng thành trong cuộc sống.
dù đục dù trong nước sông vẫn chảy
dù cao dù thấp cây cỏ vẫn xanh
dù người trần tục hay kẻ tu hành
cũng đều sống từ những điều rất nhỏ
ta hay chê cuộc đời sao méo mó
sao ta không tròn luôn ở trong tâm
đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
những trồi sống vươn lên cùng ánh sáng
nếu tất cả đường đời đều trơn láng
thì chắc gì ta đã nhận ra ta
ai trên đời cũng có thể tiến xa
nếu vấp ngã lại kiên cường đứng dậy
hạnh phúc kia như bầu trời này vậy
chẳng thuộc về bất cứ một riêng ại
Lên đây đọc bài này mới thấy có nhiều dị bản. mình biết bài này cách nay hơn 20 năm rồi. tác giả là Phạm Phù Tiên.
Không biết bài mình ghi lại dưới đây có phải là nguyên văn không, mong quí vị chỉ giáo!
TỰ SỰ
Tác giả: Phạm Phù Tiên.
Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy.
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh.
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Cũng phải sống từ những điều rất nhỏ.
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó.
Sao ta không tròn ngay tự trong Tâm.
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm.
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng.
Nếu tất cả đường đời đều trơn lán.
Thì chắc gì ta đã nhận được ra ta.
Ai trên đời cũng có thể tiến xa.
Nếu có khả năng, tự mình đứng dậy.
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy.
Không chỉ để dành cho một riêng ai.
Nguyễn Đăng Tuấn sưu tầm
Dù đục dù trong, con sông nào cũng cạn
Dù cao dù thấp, cây lá đều héo queo
Người phàm, kẻ tu hay bất cứ người nào
Đều phải Chết không mang theo gì cả.
Ta hay trách sao cuộc đời méo quá
Tâm chẳng tròn lại đi trách chi ai
Luôn thay đổi là lý của trời này
Nhưng trong ấy chứa muôn vàn ánh sáng
Khắp thế gian có chỗ nào trơn láng?
Chẳng phải ta, lại đi tìm cái Ta
Quẩn quanh mãi sao thấy được ngõ ra
Nên giam hãm, trong ngôi nhà “Bản Ngã”
Hạnh Phúc như là bầu trời xa xỉ
Nên người ta thường Tự Kỷ ám thị
Mang thân này là mang vào mầm Bệnh
Ôm Già Chết, Ai cho mình hạnh phúc?
03:57 ngày 01/06/2013
Làm sao để biết chắc rằng bài thơ này là của tác giả " Phạm phù Tiên " ? Trong khi ai cũng nói nó là của Lưu quang Vũ?
Xin giải đáp dùm nha….rất hoang mang !!! Cảm ơn bạn tuanmoitruong
Bài thơ này là của tác giả Nguyễn Quang Vũ – GV Trường Cao Đẳng CNTT Hữu nghị VIệt – Hàn (cùng cơ quan với mình). Bài thơ này được đăng trên báo Hoa Học Trò số 96. Facebook của anh Nguyễn Quang Vũ: https://www.facebook.com/vu.q.nguyen.3 đây nhé.