Ngày xưa ở 1 khu rừng nọ có 1 ngọn núi và 1 con sông nhỏ yêu nhau, cuộc sống của chúng cứ êm đềm trôi qua cho tới 1 ngày kia… mây đen không biết từ đâu bay đến … rồi cả khu rừng ngập trong những cơn mưa tưởng chừng như không dứt. Núi vững chắc là vậy mà giờ đây run rẩy cố gắng giữ lấy từng hòn đá, viên sỏi khỏi những hạt mưa độc ác vồ lấy trực vứt xuống lòng sông.
Mưa vẫn cứ rơi… con sông nhỏ thấy lòng ngày càng nặng nề, mệt mỏi, dẫu cố gắng thế nào nó cũng không thể ngăn được dòng nước ngày càng ngầu đục, những con sóng hung dữ thôi không xô vào sườn núi yêu thương… Núi ngày một hao mòn, lòng sông ngày càng trĩu nặng… một ngày… mang theo nỗi đau phải rời xa ngọn núi – sông lặng lẽ ra đi …
Rời khỏi khu rừng, sông hướng về phía Đông – nơi sáng sáng mặt trời xuất hiện. Nó cắm đầu chẩy miết mong sao thoát được nỗi đau, nỗi nhớ trong lòng. Nó chảy mãi … chảy mãi …
Thời gian trôi qua, một ngày mỏi mệt, nó dừng lại và bất chợt nhìn lại phía sau. Nó kinh hãi nhận ra những nơi nó đi qua, cảnh vật thật hoang tàn,những cành cây ngọn cỏ yếu ớt van xin , những con người đau khổ vì mất nhà cửa , mất người thân nguyền rủa nó đã tạo ra lũ lụt…Để chạy trốn nỗi đau, nó đã vô tình gây ra biết bao nhiêu nỗi đau khác.
Nó lại lao đi, tránh xa, những cánh đồng, những nhà cửa ruộng vườn… nó khiếp sợ khi thoáng thấy bóng con người… con đường của nó ngày càng tối và hoang vắng…
Sông cứ chảy mãi như thế cho đến 1 ngày, nó buộc phải dừng lại bởi 1 con lạch nhỏ chắn ngang đường. Con lạch hỏi nó:
– Sông đi đâu mà vội vã thế?
-Tôi đang chạy trốn nỗi đau và sự hối hận
– Tại sao lại phải chạy trốn trong khi anh có thể vứt bỏ nó ?
– Làm gì có nơi nào đủ lớn để có thể chứa nổi nỗi đau trong lòng tôi được
Nói đoạn sông kể cho con lạch nghe câu chuyện của mình…
– Tôi biết có một chỗ đấy , nếu tin anh hãy đi theo tôi
Sông vốn không tin lời con lạch nhưng cũng ko thể cuốn phăng nó để tiếp tục đi nên đành nghe lời, nó hoà mình vào con lạch nhỏ, bất chợt… MẶN CHÁT! Sông lùi lại…
– Cái gì thế?
– Biển đấy, đây là nơi chứa mọi nỗi đau trên đời, anh cứ trút hết những nỗi đau của mình vào đó đi, nó chẳng thấm gì đâu vì biển rộng lắm….