Chuyện ở khu vườn nhỏ, một cái cây đem lòng yêu mến một đám mây mà chẳng dám nói ra, bởi trong mắt cây: đám mây kia sao mà lạnh lùng , xa xôi quá .
Ngày ngày câ,y chỉ biết lặng lẽ chờ mây xuất hiện nơi chân trời , vui mừng vẫy lá khi mây ngang qua rồi lại buồn rầu trông bóng mây mờ dần mỗi khi ngày dần tắt Thời gian dần trôi ,bấy giờ trời đã sang thu,mặc cho cây ngóng trông , khu vườn nhỏ càng ngày càng vắng bóng mây bay qua.Cây cứ đợi chờ ,cứ mỏi mòn dõi về phía chân trời mà chẳng nhận ra mình ngày càng khô héo. Cây ước rằng, dù chỉ 1 lần nữa thôi được gặp lại mây, cây sẽ nhờ gió nói với mây cây yêu mây biết nhường nào…
Thời gian lại trôi .. một chiều cuối thu, trước khi những ánh nắng cuối cùng kịp tắt, cây chợt nhận ra mây ở phía cuối trời..Những cái lá héo khô chẳng thể reo vui, nhưng cây mừng biết bao khi biết mây gần lắm. Đêm đó trời mưa to , cây thao thức chẳng thể nào ngủ được, hình như ý nghĩ sẽ được gặp mây khiến cây như thêm sức sống , cây mong sao sớm đến ngày mai …
Mặt trời đã lên cao mà cây vẫn ko thấy mây đâu, bao đợi chờ , hi vọng, bao vui mừng bỗng chốc trở thành tuyệt vọng , đau khổ, cây trách mây sao quá độc ác vô tình .Ngày lại dần qua , hi vọng mong manh sẽ được gặp lại mây dần tan biến , nỗi đau của cây cũng vơi dần . Bên cạnh cây giờ đây còn có đất . Đất yêu cây , đất ôm cây vào lòng , cùng cây trải qua cả mùa đông giá rét , Đất cho cây cảm giác đc yêu thương , đc che chở , sẻ chia … rồi cái gì phải đến đã đến – Một cuối đông cây nhận lời yêu đất , cả hai nguyện sẽ trọn đời sống bên nhau … dường như hạnh phúc đã tìm đến với cây dẫu muộn màng …
Mùa xuân đến , khu vườn nhỏ xôn xao với những câu chuyện gió mang về …
Chuyện rằng có một đám mây đem lòng yêu mến một cái cây , mây tự ti mình tật nguyền chẳng có nổi một hình hài cố định , cũng chẳng thể nào gần cây chăm xóc đc cho cây nên đã tự bắt mình ko đc nói yêu cây .Mây cứ lặng lẽ yêu cây theo cách riêng của mình : mây vươn mình che nắng cho cây , gom nhặt những hạt mưa để tưới mát cho cây … nhưng những ngày êm đẹp của mây dần đi qua khi trời vào thu.Trời khô hanh khiến mây phải đi xa hơn để tìm mưa , con đường cứ xa dần mà cây ngày càng khô héo khiến mây thêm đau khổ … Và một ngày cuối thu , khi mây biết chẳng thể tìm đc mưa nữa mây đã hoá mình vào một cơn mưa …
Ngày nay nếu một lần bước qua khu vườn nhỏ bạn sẽ thấy một cái cây khô ở phía góc vườn .Có một điều lạ là xung quanh chẳng hề có một dây leo nào bám đc lên thây cây đó .Đồn rằng khi nghe gió kể chuyện cây đã tự héo khô để đc mang theo hơi nước lên trời – cây muốn giữ một phần của mây cho tới khi chết , Đất cũng đau khổ giấu mình dưới cỏ tháng ngày ôm xác cây , ko cho bất cứ một cây leo nào đến sống . Và còn một điều này nữa , bây gìơ bạn đã biết vì sao mây lại có hình dạng như những tán cây chưa !?