Em yêu anh, không phải do duyên số, anh tìm đến và chúng mình yêu nhau. Mình đến bên nhau như lẽ tự nhiên của hai trái tim không ràng buộc. Anh đã giúp em tháo từng mối chỉ kỷ niệm… cho em yên bình…!
Em vẫn nghe đời chia tình yêu thành những giai đoạn riêng rẽ. Khi say, khi cuồng, khi bình ổn, khi chán ngán nhau và rồi sẽ có khi tình yêu hóa thành cái nghĩa yêu đương để giữ tay nhau không rời. Mình đã qua khi say cuồng, khi bình ổn chưa anh? Để rồi giờ đây khi cảm thấy bản thân cứ nhàn nhạt và nỗi lo sợ sự bay nhảy kéo phăng ta ra khỏi nhau…?
Đã có người nói em là cứng rắn, luôn biết mình làm gì, cần gì và có thể tự làm theo cách mình mong muốn. Phải đấy và sự thật luôn thế đấy. Bản thân anh khi phải tự mình giải quyết các vấn đề, phải bỏ đời mình ra để trải nghiệm, liệu rằng anh có còn muốn nó nữa không?
Anh ạ! Em vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng em tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì anh. Nếu thấy nhạt và thay đổi chính bản thân vì sợ nhàm chán không phải là điều để hâm nóng tình yêu. Em cần một người yêu mở lòng, để em có một chỗ về bình yên trong tâm tưởng, để em được yêu chính người đó. Em không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo, và cũng không cần một người biết em nghĩ gì, cần gì. Em cần anh khi anh vốn là anh…!
Em vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải điều bất biến. Hôm nay, anh yêu em, ngày mai, chắc gì đã thế? Chẳng phải người ta yêu đủ để cưới nhau, rồi khi tình yêu đã cạn, người ta lại dắt nhau ra tòa để chia tay?
Buông ra thì dễ…! Dễ lắm anh àh, để giữ nó mới khó đấy!
Tình yêu, vốn chẳng phải xiềng xích để trói đời ta vào với nhau. Nếu nó vốn thế thì “cầm lên được, ắt sẽ bỏ xuống được”. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu vốn đã có tỳ vết? Những giữ gìn, những cố gắng chẳng phải để trái tim sẽ thuộc về nhau thêm một ngày. Và thêm một ngày… lại thêm một ngày nữa… thế chẳng phải sẽ là “mãi mãi” hay sao?
Nhiều lúc em tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Để kiểm chứng hay đánh giá bản thân? Hay muốn chạy trốn cảm xúc thật của mình? Chúng ta vốn không còn trẻ để có thể ngồi đó mà đánh giá thiệt hơn của một vấn đề, và bản thân anh cũng muốn một tình yêu thực sự, anh cũng không còn thời xuân xanh mà chơi trò ú tim trốn tìm. Vậy hãy mở lòng ra đi anh…! – nhưng không phải là làm tất cả bất chấp có chuyện gì xảy ra, và cũng không phải cách mà anh làm hiện giờ.
Em không ép buộc anh yêu em, em cũng không bắt anh thề thốt tiếng yêu đương. Mình đã chọn được bên nhau, đơn giản vậy thôi! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa… vì đơn giản… tình yêu khi đã bước đi, không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Con người vốn không phải sắt đá, cũng không phải là một cái máy, nó cần được yêu thương, muốn được hạnh phúc, muốn được an ủi, vỗ về…!
Có thể bằng cách này hay cách khác, nhưng ta không thể phủ nhận điều này, anh đừng chỉ hành động theo cách của riêng mình, đừng chỉ biết đến thỏa mãn bản thân, đã đến với nhau thì hãy tôn trọng và yêu thương anh nhé!Hãy biết chăm sóc bản thân mình vì nó ko chỉ của mình anh đâu đấy.
Đời có nói nhiều và cho ta nhiều lời khuyên, cho ta con đường đi nào là đúng , là sai, và em lại vốn là một kẻ thực thi “lời đời” thông qua các nguyên tắc tự đặt ra cho riêng mình rất tốt, rất nhiều điều vốn cổ hữu nhưng cần thiết và rõ ràng. Và có lẽ em cũng đã quên mất nó rồi thì phải, vì từ khi yêu anh, em đã chẳng còn làm đúng theo cái nguyên tắc này nữa rồi. Là một điều tốt hay xấu nhỉ…?
Em mặc cho đời nói gì và bàn tán gì, em đã nói yêu anh, và đó là lựa chọn cuối cùng của em.
Dù sau này có ai đó yêu anh nhiều hơn em, nhưng quan trọng nhất vẫn là, em yêu anh…!
cũng đc