Có một ngày, cô gái vừa chia tay người yêu ngồi tại công viên khóc lóc, lúc này một nhà hiền triết xuất hiện, nhỏ nhẹ hỏi cô ấy:

– Cô sao thế? Tại sao lại khóc một cách đau khổ thế này?

Người thất tình trả lời:

– Ưhm… Tôi không hiểu vì sao anh ta rời xa tôi. Tôi cảm thấy rất đau khổ.

Không ngờ, nhà hiền triết lại cười giòn tan và nói:

– Cô thật ngốc!

Cô gái giận đỏ cả mặt:

– Ông sao thế? Tôi vừa bị ruồng bỏ đã rất đau khổ rồi, ông không an ủi, khuyên can tôi thì thôi, lại còn quở mắng tôi như thế à?

Nhà hiền triết quay lại trả lời:

– Cô bé thật ngốc, chuyện này chẳng có lý do gì để đau khổ cả. Người đáng đau khổ phải là anh ta. Vì cô chỉ mất đi một người không yêu cô, còn anh ta lại mất đi một người yêu anh ta. Hiểu rồi chứ?

Cô gái im lặng, không nói gì và trở về nhà. Thời gian trôi dần, những nỗi buồn trong cô cũng nhẹ vơi đi.
Còn chàng trai kia lại ngày càng sống trong đau khổ và tiếc nuối vì đã đánh mất tình yêu của một cô gái, một tình yêu mà trước đây anh chưa từng có và sau này cũng chẳng thể nào tìm kiếm được.

Điều sau cùng mà chàng trai ấy hiểu ra, đó là: Cái quý nhất trên thế gian không phải là thứ “không đạt được” và “đã mất đi”, mà là “biết nắm lấy hạnh phúc của hiện tại”.