Chiều nay được nghỉ Tết, bắt đầu “rảnh” nên lại “chiều lang thang internet”, mình đọc được bài viết “Người mình yêu hay người yêu mình” thấy cũng hay, và lại đúng với những gì mà mình đang gặp, mình là “người yêu mình” của M 🙂
Với người yêu mình:
– Những cuộc hẹn đi chơi có cũng được không có… càng tốt vì đi cũng chẳng thấy vui, chẳng có cảm giác hồi hộp, nôn nao, mong chờ… Chẳng hào hứng để trang điểm (cầm cọ quẹt quẹt mấy cái cho có).
– Khi gặp nhau, chẳng buồn nói chuyện, cứ lắng nghe, đôi khi cười gượng… đáp lễ mà chẳng biết đang nói chuyện gì…
– Về đến nhà, chẳng có cảm giác nhớ thương, chẳng muốn nhắn tin hỏi xem đã về nhà chưa, chẳng muốn nhắn tin chúc ngủ ngon hay một câu đại loại: “Cám ơn anh về buổi tối ngày hôm nay, rất vui…”.
– Chẳng thèm ghen khi biết có một cô gái nào đó điện thoại nhắn tin quan tâm đến người ấy.
– Chẳng muốn chạm nhẹ dù chỉ là một cái nắm tay. (Né càng nhiều càng tốt) mình cũng “bị đối xử” như vậy 🙁
– Chẳng muốn nghe điện thoại vì chẳng biết nói gì. – Chẳng có hứng thú để nấu bất kỳ món gì để đãi người ấy. – Mua đại một cái gì đó nhân dịp gì đó và bảo người ta gói dùm để tặng như một trách nhiệm. Nói chung là… vô cảm.
Với người mình yêu:
– Luôn mong chờ những cuộc hẹn và cảm giác bồn chồn, xao xuyến, mong chờ… cho đến khi nào gặp được người ấy mới thôi. Luôn mỉm cười và ca hát trong lúc trang chuẩn bị, trang điểm, soi gương và xoay tròn cười với chính mình.
– Chưa gặp nhau, đã chuẩn bị sẵn trong đầu sẽ kể chuyện gì cho anh ấy nghe, sẽ hỏi anh ấy điều gì mà mình chưa biết, mình sẽ… mình sẽ… rất rất nhiều. Khi gặp, mình chăm chú lắng nghe và nhìn ngắm gương mặt đáng yêu của người ấy (Vì trong mắt mình, người mình yêu là đẹp nhất mà).
– Về đến nhà, canh từng phút, tính từng giây vận tốc, quãng đường và thời gian anh ấy về đến nhà để nhắn tin hỏi: “Anh đã về chưa?” (Phải tính vì sợ đang đi trên đường mà sử dụng điện thoại sẽ không an toàn), dù buồn ngủ vẫn cố nhắn ít nhất là hai chữ G9 rồi mỉm cười đi vào giấc ngủ một cách… mãn nguyện.
– Sẽ cảm thấy buồn khi biết đang có một cô gái cũng quan tâm đến người ấy như mình.
– Những cái nắm tay, những nụ hôn, những cảm giác, sự rung động, sự hồi hộp vẫn đi theo mình vào giấc ngủ dù không có người ấy ở bên.
– Mong chờ điện thoại của người ấy từng phút, từng giờ…
– Tự tay nấu những món ăn ngon và chỉ mong người ấy nói: “Ăn tạm được” là đủ vui lắm rồi.
– Chỉ mong có dịp gì đó được tặng quà cho người ấy, tự tay làm, tự tay chọn, tự tay gói, và háo hức chờ đợi người ấy mở quà của mình.
Khi yêu, mình làm tất cả những điều đó từ tâm của mình, và mình cảm thấy hạnh phúc khi được quan tâm, chăm sóc cho người mình yêu. Những cảm giác đó, những tâm trạng đó, không gì có thể mua được, nó xuất phát từ chính con tim của mình.
Nếu chọn người yêu mình, mình có thể có được những cảm xúc, những tâm trạng đó hay không?
Đọc xong bài viết bên trên, câu kết của bài “Nếu chọn người yêu mình, mình có thể có được những cảm xúc, những tâm trạng đó hay không?“ đã làm mình chợt giật mình suy nghĩ.
Có lẽ câu hỏi đó cũng đang trong suy nghĩ của M nên M “đối xử” với mình như vậy.
Nhưng dù sao thì suy ngẫm cho kỹ, “người yêu mình” chắc chắn là họ muốn mang lại cho “mình” cảm giác như là “mình” đối với “người mình yêu”, nhưng “mình” lại không chịu chấp nhận cảm giác đó.
Mình đã từng nghe một câu nói: “Người ta chỉ cần những gì người ta chưa có”. Mình nghĩ là Tình Yêu cũng vậy, khi “người yêu mình” đối xử tốt với “mình”, thì mình lại không cần, mà lại đi tìm cái “không có”, tìm “người mình yêu” để được cái cảm giác như “người yêu mình” đối xử với “mình”.
Đúng là càng suy ngẫm càng luẩn quẩn 😀
Mình chỉ mong là M sẽ chọn “người yêu mình” thay vì hy vọng “người mình yêu” sẽ đối xử như “người yêu mình”.
Bởi vì có một “sự thật khủng khiếp” là đối với “người mình yêu” thì mình lại chính là “người yêu mình” của họ. Vì vậy để được “người mình yêu” đối xử với “mình” như “người yêu mình” thì “mình” hãy đối xử với “người yêu mình” như “người mình yêu” 🙂