Ban đêm, lợn đực lúc nào cũng thức để trông cho lợn cái. Nó sợ, thừa lúc chúng ngủ say, người ta sẽ đến bắt lợn cái đem đi thịt. Ngày lại ngày, lợn cái càng béo trắng nõn nà, lợn đực càng gầy đi trông thấy.
Đến một ngày, lợn đực tình cờ nghe được ông chủ nói chuyện với tay đồ tể. Ông ta muốn thịt lợn cái đang béo tốt. Lợn đực nghe vậy mà lòng đau khổ khôn cùng. Thế là từ lúc đó, tính tình lợn đực thay đổi hẳn. Mỗi lần ông chủ mang đồ ăn đến là lợn đực ta giành ăn bằng sạch, ăn xong nó lại nằm ườn ra ngủ như chết. Nó còn nói với lợn cái, từ giờ ban đêm phải canh gác thay cho nó. Nếu phát hiện ra không chịu canh thì nó sẽ không bao giờ quan tâm đến lợn cái nữa. Thời gian qua đi, lợn cái cảm thấy lợn đực càng ngày càng không để ý gì đến mình nữa. Lợn cái buồn bã, thất vọng vô cùng. Còn lợn đực hàng ngày vẫn vô tư, vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngoảnh đi ngoảnh lại một tháng qua đi, ông chủ dẫn tay đồ tể đến chuồng lợn. Ông ta thấy lợn cái trước đây đẫy đà, nõn nường là thế giờ chẳng còn lại được bao nhiêu thịt. Còn lợn đực lại trở nên béo trắng hẳn ra. Lúc này, lợn đực ta liền chạy thục mạng xung quanh chuồng, nó muốn thu hút sự chú ý của ông chủ, chứng tỏ nó là con lợn béo tốt, khỏe mạnh. Cuối cùng thì tay đồ tể cũng bắt lợn đực đi. Khoảnh khắc bị lôi ra khỏi chuồng, lợn đực vẫn cười và nói với lại với lợn cái: “Sau này em nhớ đừng ăn nhiều nhé!”
Lợn cái đau xót cùng cực, định xông ra theo chồng, nhưng cửa chuồng đã đóng sầm trước mặt nó. Qua hàng rào tre lợn cái vẫn nhìn thấy ánh mắt chớp chớp của lợn đực. Tối hôm đó, lợn cái nhìn nhà chủ vui vẻ, quây quần bên nhau ăn thịt lợn, nó buồn bã thả mình nằm xuống nơi trước đây lợn đực vẫn nằm. Đột nhiên nó phát hiện thấy trên tường có dòng chữ: “Nếu tình yêu không thể diễn đạt được bằng lời, anh nguyện dùng sinh mạng để chứng minh.” Lợn cái đọc xong dòng chữ mà lòng đau quặn thắt…
Ôi cái bài hài không đỡ nổi
Truyện sáng tạo hay quá :X
Chuyện hay quá, rất ý nghĩa.
hì hì ^^
ngộ nghĩnh, mà kết cục cũng xúc động quá!
😛
lam sao dam an thit lon nua???
ko thể tuyệt hơn.mà người viết bài này làm nghề j nhỉ? nên chuyển sang viết lách đi nhé
vaiz thía nhở !!!
Con người ai cũng nghĩ cho người mình yêu như vậy nhỉ!!!!!!!!!
Con người ai cũng nghĩ cho người mình yêu như vậy nhỉ!!!!!!!!!
Hài hước nhưng sâu lắng.Đúng lá câu chuyện hay.
Tinh yeu k phai luc nao cug can loi noj phaj k nhj?um.mjh cu lag le lam gj do cho ng ay.chj can vay la du.con ngta nen sog vi ng khac chu k phaj chj rjeg mjh.
tình yêu làm 1 kẻ ngốc nghếch trở thành 1 người thông minh,biến 1 ngừơi xâú xí trở thành 1 người tuyệt đẹp,biến 1 người bi quan trở thành lạc quan,và có thể làm cho 1 người sắp chết được tái sinh.post on the best to you!!!
hây za…lâu lắm rùi mới vào lại cái blog của em!…dạo này vẫn khỏe chứ Phong?
Dạ em vẫn khỏe. Chúc anh năm mới vui vẻ, hạnh phúc nha. Hi
Chuyen tinh rat hay va cam dong lam! Minh rat thich. Minh cung mong se co mot nguoi yeu minh den nhu vay. Thuc su rat hanh phuc, co phai the khong?
Cam on nguoi da viet ra cau chuyen nay,chac han nguoi do hieu rat ro the nao la mot tinh yeu chan thanh.
Chào bạn! Mình xin phép có tí nhận xét nhé,bài viết của bạn khá ngắn gọn nhưng cũng rất ý nghĩa. Quả thật mình đã ở vào tính huống khá giống chú lợn đực
Nàng hơn mình 4 tuổi,cùng làm chung 1 cty,nàng là người mà mình luôn thần tượng từ lần đầu gặp gỡ vì sự giỏi giang và khả năng làm việc vượt trội ở 1 môi trường làm việc của những người ít nhiệt huyết.
Ban đầu là vì sự ngưỡng mộ nhưng dần sau đó,mình nhận ra mỗi ngày đi làm chung ca với nàng là 1 ngày đầy niềm vui,vui vì được thấy nàng chăm chút công việc 1 cách kĩ lưỡng và tận tình chỉ bảo cho mình những khúc mắc.
Vì giỏi giang nên nàng luôn là tâm điểm của mọi trách nhiệm,mọi công việc khó khăn xếp đều giao cho nàng,đôi lúc nàng mệt mỏi và kiệt sức…mình cảm thấy rất đau lòng.Vì vậy,tuy là 1 nhân viên mới nhưng mình rất ham học hỏi và mau chóng hòa nhập với công việc để có thể gánh vác phần nào với nàng.
Nhưng 4 tuổi là khoảng cách mà không phải 1 chàng trai bình thường nào có thể lắp đầy,dù mình tin chắc cánh tay mình đủ mạnh để nâng đỡ nàng và còn hơn thế nữa…nhưng trong mắt nàng mình vẫn nhỏ hơn nàng 4 tuổi.Thời gian làm việc của mình chỉ còn lại 1 tuần,là quá ngắn ngũi để chứng minh điều gì đó.Mình không đủ can đảm để nói lên câu trăng trối của chú heo đực để lại:"dùng cả sinh mạng để chứng minh".Và càng không nói nên câu là mình rất thương nàng.
Phải chăng tuổi tác là khoảng cách không thể lắp đầy ???
Hay vuot qua khoang cach ay di ban. Phu nu du manh me den dau van can mot bo vai nuong tua. Nguoi ta thuong hoi tiec vi nhung dieu da k lam hon la nhung dieu da lam Aza co len,tui minh ung ho ban!
câu chuyện cảm động nhưng thật tiếc vì trong cuộc sống này rất hiếm có một tình iu đôi lứa cao thượng như vây.