Một lần, tỷ phú Mỹ Henry Ford đến Anh công tác. Tại phòng chỉ dẫn của sân bay, ông tìm khách sạn rẻ nhất trong thành phố.
Cô nhân viên nhìn ông và nhận ra ngay vì báo chí trên thế giới viết nhiều về Ford. Giờ đây, ông ta đang đứng trước mặt cô trong chiếc áo khoác cũ sờn và hỏi về khách sạn rẻ tiền nhất.
Cô nhân viên do dự hỏi:
– Nếu tôi không nhầm thì ngài là Henry Ford?
– Vâng, – ông ta trả lời.
Cô nhân viên lấy làm ngạc nhiên.
– Tôi đọc báo và biết rằng con trai của ngài khi đến bất cứ đâu cũng đều ở trong những khách sạn đắt tiền nhất và luôn ăn mặc sang trọng. Còn ngài lại quan tâm tới khách sạn rẻ nhất và mặc chiếc áo khoác hình như còn nhiều tuổi hơn cả ngài. Thưa ngài tỷ phú, phải chăng ngài thiếu tiền?
Henry Ford trả lời:
-Tôi không việc gì phải ở khách sạn đắt tiền, bởi vì tôi thấy không cần thiết phải trả tiền cho những thứ quá thừa thãi. Dù ở đâu, tôi vẫn là Henry Ford. Hơn nữa, tôi không thấy sự khác biệt giữa các khách sạn, vì thậm chí ở khách sạn rẻ nhất, tôi cũng có thể nghỉ ngơi không thua kém gì khách sạn đắt tiền.
Còn chiếc áo khoác này – vâng, bạn nói đúng, bố tôi cũng đã từng mặc, nhưng điều đó không quan trọng, vì trong chiếc áo khoác này tôi vẫn là Henry Ford. Con trai tôi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm, nên sợ mọi người dị nghị khi thuê khách sạn rẻ tiền. Tôi không quan tâm về ý kiến của người khác về mình, vì tôi biết giá trị thực của tôi. Tôi trở thành tỷ phú vì tôi biết kiếm tiền và phân biệt giá trị thật với giá trị giả.