Một mùa Vu lan nữa lại về, từ đầu tháng 7 âm lịch, các bạn trẻ đã xôn xao với tháng báo hiếu mẹ cha. Có những bạn lên chùa, có bạn ăn chay, có bạn tự dặn lòng sống tốt hơn, có bạn dự định làm một món quà để tặng mẹ cha. Và cũng không ít bạn, bộc lộ cảm xúc, sự hối hận, tình yêu thương của mình dành cho đấng sinh thành qua trang viết.
Dưới đây là những dòng chia sẻ về mẹ rất giàu tình cảm của bạn Nguyễn Ngọc Thanh Trang, lớp 12 trường THPT Trần Hưng Đạo, Hà Nội. Trang sống xa bố mẹ từ nhỏ, sau khi mẹ em trở về thì cô bé lại xót xa chấp nhận cảnh các bậc sinh thành mình ly hôn.
Từ đó đến nay, Trang sống cùng mẹ, chính vì thế, em không chỉ là người con mà còn là người bạn sẻ chia với mẹ trên đường đời. Nhân mùa Vu lan, xin đăng tải những xúc cảm của một cô gái thuộc `thế hệ 9X đời giữa` về người mẹ kính yêu của mình:
Mẹ của con!
Ngay lúc con viết những dòng tâm sự này mẹ cũng đang có chút việc đột xuất phải đi xa ít ngày. Con biết mẹ sẽ nhanh về thôi vì mẹ luôn nghĩ đến chúng con!
Mẹ à, đã có lúc con trách mẹ tại sao mẹ lại chọn sinh ra con ở một đất nước xa xôi vào một buổi chiều mưa gió, khi không có ai bên cạnh con ngoài mẹ. Đã vậy khi con lớn hơn một chút mẹ đưa con về Việt Nam con lại không được sống gần mẹ. Con luôn cảm thấy thật thiếu thứ gì đó trong cuộc sống vì số lần con được gọi mẹ trong cuộc đời cũng ít hơn mọi người và điều đó khiến cho con khát khao và nâng niu hơn khi gọi tiếng mẹ.
Hồi còn bé, chưa hiểu gì nên con cũng giận mẹ lắm. Tại sao người đưa con đến trường vào buổi học đầu tiên không phải là mẹ? Người đi họp phụ huynh cho con mỗi lần không phải là mẹ như các bạn khác? Tại sao con không có mẹ đến trường đón mỗi khi trời đổ mưa?
Con còn nhớ có lần cô giáo cho một đề văn là: Hãy tả và viết nên những tâm sự của em về mẹ. Con thấy các bạn ai cũng nhanh tay đặt bút viết chỉ còn mình con là loay hoay. Con biết viết sao đây khi kí ức của con về mẹ chỉ là những cuộc điện thoại từ nơi xa, chỉ là những bức ảnh con được xem qua thư. Thậm chí, cả những ký ức thời bé xíu lúc con còn bên mẹ cũng dần mờ phai.
cám ơn bạn, một bài viết thật ý nghĩa. Lâu rồi không được gặp mẹ, đọc bài này làm mình buồn quá. Những bạn nào đang còn mẹ hãy cố gắng làm vui lòng mẹ nhé
đôi luk biết là sai mừ sao mìn củn fai làm nhỉ? mìn củn rất rất iu Ma Ma mìn nhưng mìn k bít fai làm sao và fai làm gi để Ma Ma đc vui và hạnh phúc cả. Gia đình mìn k được hp nên mìn rất thương và rất lo cho Ma Ma, mìn đã cố gắng học và sống tốt, củn chính người mà mìn gọi là Ba đã làm mìn có ác cảm với mọi người con trai trên thế giới này, và những người con trai khác nữa. Mìn bít k fai chỉ có mỗi mìn ở trường hợp này nhưng mìn nghỉ Ma Ma đã sinh ra mìn và iu thương mìn nhất nhất thì cuộc sống này sẽ theo Ma Ma mãi thui, thật sự là mìn chưa bao jo thấy hạnh phúc khi được sinh ra trên cuộc đời này đâu, suy nghỉ như vậy ngôx wa fai hok nhưng mìn k thể nào suy nghỉ khác hơn được nữa. Đã có luk mìn nghỉ đến cái… nhưng củn chính do những người bạn khác, những hoàn cảnh khác đã làm động lực cho mìn sống tiếp, để mìn jo này vẫn còn ngồi đây. Hix thật sự là mìn chẻn thể hiểu nỗi người lớn họ nghỉ j nữa, họ không bít họ đang làm khổ con cái họ và chính cả họ nữa sao? Thật sự là rất mệt mỏi các bạn ah`, đôi luk dặn lòng mình hãy sống vô tư đừng suy nghỉ nhìu, hãy sống như những đứa bạn cùng trang lứa mìn kìa nhưng sao thấy khó wa đi. Chính vì suy nghỉ nhìu nên nhìn mìn ja hơn so vs cái tuổi mìn rất nhìu. Huhu