Cà rem đây, ai cà rem không…

Tiếng rao kèm theo tiếng lắc leng keng cái chuông tay của mấy bác bán cà rem là một âm thanh vang vọng ngọt ngào, đem theo hương vị mát lạnh trong những trưa hè oi ả của lũ trẻ quê tôi ngày xưa.

Mùa Hè, trong tiếng ve râm ran trên những tán cây xanh, lũ trẻ trốn ngủ trưa để đợi cái lưng áo ướt đẫm mồ hôi trên chiếc xe đạp dàn ngang của bácTư, sau xe bác là hai cái thùng xốp đựng đầy cà rem.

Cà rem ngày xưa chỉ là nước đá, pha nước đường (bây giờ lớn biết là đường hóa học độc hại), nhưng với bọn mình ngày xưa là món ăn ngon khó cưỡng lại.

Vì khó cưỡng lại nên những đứa trẻ luôn tìm mọi cách để có được que kem đó, đứa nào ba mẹ khá một chút thì được cho 200 đồng, hồi đó 200 đồng mua được bốn que kem, nó đưa tiền hẹn với bác bán kem để mỗi ngày lấy một que thôi. Đứa nghịch ngợm thì lấy dao cắt đôi dép nhựa đang mang, để thành dép đứt, có cớ mà đổi cà rem ăn, dù sau đó ba mẹ phải tốn kém để mua lại đôi dép khác. Có đứa còn dám lấy nồi nhôm, nắp vung đập cho móp méo đi, cho có vẻ không còn dùng được để đổi cà rem. Tự làm giảm giá trị đồ dùng của gia đình chỉ để đổi một que kem, trong đầu óc non trẻ của tụi nó không biết đến khái niệm về giá trị đó, chỉ biết với tụi nó que kem là giá trị nhất nhất trong cái nắng hè đổ mồ hôi.

Có đứa nhà nghèo, lại rất hiền, nên không thể làm gì để có được que kem đó, nó chỉ biết giương đôi mắt thèm thuồng nhìn chúng bạn, thấy que kem trên tay bạn nhỏ giọt nước, nó chỉ ước sao giọt nước ngọt ngào ấy giọt ngay vào cái lưỡi mình, nó sẽ nhấm nháp từng chút để cảm nhận cái vị mát lạnh tê đầu lưỡi ấy. Bạn thấy nó đứng nhìn, cầm que kem lại, “Hai đứa mình ăn chung”, nó ngại ngần, sợ ba mẹ sẽ mắng, bạn kéo tay nó chạy lại bóng cây khế, hai đứa mình mút chung nghe, bạn đưa que kem tận miệng nó, nó mút que kem, kem ngon quá, từng giọt ngọt lịm thấm vào lưỡi. Hoa khế rơi rụng đầy thảm cỏ, vương cả trên tóc của hai con bé đang cười khúc khích bên nhau.

Thỉnh thoảng mình cũng đi ăn kem, bây giờ kem phong phú vô cùng, có những viên kem đủ màu, đủ hương vị, được cho vào trái dừa tươi, hay những cái ly với hình dạng, màu sắc bắt mắt, và chúng cũng được đặt những cái tên vô cùng mĩ miều như: tình bằng hữu, mộng uyên ương, thuyền hoa… Nhưng vẫn không có cái cảm giác nào ngon bằng cây kem mút chung với bạn vào trưa Hè ngày xưa ấy.

Bạn à, nhớ lắm biết không!