Hạnh phúc là một chuyến đi. Hành trình nào cũng có đích. Em
và một nỗi buồn đứng lại, nhưng Hạ vẫn trở gót theo mùa và
chờ đợi ích chi?

Tình yêu đã làm gì để em đỏ mắt? Hãy bỏ cái ra đi ra phía
ngoài sự thật, để nắng đốt nồng nàn và gió gọi tên. Để phố vẫn
cong trong mắt chiều lên.

Đừng tin vào lãng quên như một người tri kỷ. Nhiều con đường
không có trong lý trí. Một em với một em bằng cuối cùng vẫn
một. Hành trình hạnh phúc vẫn ra đi.

Bùi Sỹ Nguyên 

Uh, hạnh phúc là một cuộc hành trình … nhưng đối với ta hình như nó không có đích đến, chỉ là một cuộc viễn du giữa cuộc đời bất tận. Đến đó rồi lại qua mau, nhanh như một giấc mộng trần ai. Và lúc nào cùng song hành với ta hình như cũng có nỗi buồn vương vấn mãi, có đôi khi là quay quắt, nhưng cũng có đôi khi chỉ là một nỗi buồn dìu dịu nhẹ, bình thản và thờ ơ … Thời gian thì cứ thế trôi đi, hết xuân rồi đến hạ, hết thu rồi lại đông, mùa nối tiếp mùa và ta vẫn mãi miết bước đi trên hành trình đằng đẵng, phía trước là gì nào đâu biết được chỉ nhủ lòng mình rằng cứ bước tiếp vậy thôi.

Tình yêu – có phải là một phần của hạnh phúc không? Hay tình yêu là một ngả rẽ trong vô vàn ngả rẽ của hành trình hạnh phúc. Từ lúc khởi nguồn bắt đầu cho một bước ngoặt, hạnh phúc dè dặt bước chân theo tình yêu, tăng dần theo mức độ chín và rồi lặng lẽ rời xa khi tình yêu chỉ còn là kỷ niệm. Lúc đó có còn hạnh phúc nữa hay không? Còn chứ – vì bản thân hạnh phúc là một cuộc hành trình. “Bỏ cái ra đi ra phía ngoài sự thật” – bỏ đi một ngả rẽ để trở về với con đường chính, tiếp tục chặng đường còn lại, ngả rẽ ấy chỉ còn đơn thuần là một quãng đường mình đã đi qua.

Vậy mà hình như cứ mỗi lần rời xa một ngả rẽ, lòng lại nhói đau. “Đừng tin vào lãng quên như một người tri kỷ” – trên hành trình hạnh phúc phải có lãng quên nhưng đó không phải là một người bạn có thể đồng hành, đó không phải là một nơi để nương náu và dựa dẫm. Cái gì cũng có cái giá của nó. Lãng quên – mà thật sự có lãng quên không hay là tự lừa dối chính bản thân mình để mỗi bước chân lê trên hành trình hạnh phúc là thêm một điều dối trá? Lý trí – tình cảm lúc nào cũng đứng ở hai lề chiến tuyến, giành giật nhau từng chút một, có khi ngả bên này, có khi lại nghiêng bên kia và lại nảy sinh thêm nhiều ngả rẽ mới mà mỗi ngả rẽ là một niềm đau, mỗi ngả rẽ đẩy mình xa hơn thêm hành trình hạnh phúc.

Mỗi bước chân đi trên hành trình hạnh phúc là một hạnh phúc nhỏ nhoi cho ta thêm nghị lực để tiến về phía trước, đích đến … xa xăm mù khơi.

Source: Nấm Blog