Danielle ngồi thở dài, thất vọng và mệt mỏi. Một ngày chẳng lấy gì làm vui vẻ. Cô chỉ còn lại 40 đôla trong ví.Danielle phải tìm ngân hàng để rút tiền. Nhưng thành phố nơi cô đang sống không có ngân hàng địa phương mà cô có tài khoản, các ngân hàng khác lại chẳng nhiệt tình giúp đỡ.
Sau hơn hai tuần cố gắng hết sức nhưng không được việc, với số tiền ít ỏi, làm sao cô có thể tiếp tục sống và nuôi hai đứa con?
Để thoát khỏi những ý nghĩ bi quan, Danielle quyết định tham dự cuộc gặp gỡ các chị em tại trung tâm phụ nữ địa phương. Những phụ nữ ở đó là nguồn động viên lớn đối với cô. Những suy nghĩ tiêu cực của cô biến mất hẳn khi cô vào ngồi trong phòng gặp gỡ họ.
“Xin chào tất cả mọi người,” một giọng vang lên, xóa tan những suy nghĩ của Danielle. Đó là chị trưởng nhóm. “ Có ai muốn phát biểu ý kiến không?”
Ngồi cạnh Danielle, Amy lên tiếng “Có tôi”. Amy bắt đầu chia sẻ cho mọi người về hoàn cảnh bất hạnh của mình. Cô đã gặp phải rắc rối nghiêm trọng, mất nhà, mất xe. Điện thoại và các dịch vụ điện cũng sắp sửa bị cắt. Chồng cô đã đốt sạch tiền vào cờ bạc. Có chút xíu tiền cô cố gắng dành dụm, anh đã nướng hết vào ma túy. Quan hệ của họ tồi tệ đến mức cô luôn sống trong cảm giác lo sợ về sự an toàn của mình. Số tiền ít ỏi giấu được chỉ giúp cô mua chút thức ăn cho con và tã lót cho đứa nhỏ mới sinh. Cô chẳng còn gì.
Lắng nghe Amy tâm sự, Danielle như nghe được cả tiếng thì thầm êm ái trong tim: “Sau buổi họp, hãy cho Amy hai mươi đôla nhé.”
– “Không được! Mình chỉ còn có 40 đô la thôi” – Danielle thầm đáp lại.
Giọng nói trong tim nhắc lạ lời xúi giục rõ ràng hơn. Danielle biết rằng cô không thể chối từ. Khi cuộc gặp gỡ kết thúc, cô rút hai mươi đô la từ trong ví ra và nhẹ nhàng đưa cho Amy.
Thoạt đầu Amy từ chối không nhận, nhưng khi đám đông ùa đến ôm Amy bày tỏ sự cảm thông, Danielle đã nói với cô rằng Chúa muốn Amy nhận món quà này. Rồi Danielle rời đi.
Khi Danielle mở cửa xe ô tô, cô nghe có ai đó gọi tên mình. Quay lại, Danielle thấy Amy đang tiến lại với đôi mắt ướt đẫm: “Làm sao chị biết được?”, dòng nước mắt chảy dài xuống má Amy khi cô đưa tay vào ví rút ra một lọ thuốc nhỏ màu hổ phách:
“Tôi đã dùng đến lọ cuối cùng vào ngày hôm qua”.
Cô chỉ vào mác lọ thuốc và nói: “ Tôi bị bệnh tiểu đường và phải sống phụ thuộc vào thuốc. Tôi cần dùng thuốc này hàng ngày. Tôi không biết mình sẽ làm gì được nữa…”.
Lại một dòng nước mắt lăn xuống má cô khi cô chỉ vào giá thuốc được in rõ trên mác lọ thuốc: 20 đô la.
Bất chợt Danielle như hồi tỉnh, cảm giác hy vọng và an tâm tràn ngập trong cô.
Với chỉ hai mươi đô la còn lại trong ví, Danielle quyết định chỉ cố gắng rút tiền tại một ngân hàng nữa trước khi về thẳng nhà. Dù nghĩ là sẽ lại nhận lệnh từ chối, nhưng cô vẫn tràn trề lòng tin. Mang theo niềm hy vọng, cô đi vào ngân hàng sát trung tâm phụ nữ. Ngạc nhiên thay, cô rút được tiền mà không bị hỏi bất cứ câu nào.
Trong tâm trạng vui tươi, phấn khởi, Danielle trở về nhà. Đối với Danielle, đã ba năm kể từ ngày hôm đó. Mặc dù biết rằng niềm hy vọng thực sự không có một giá nào cụ thể nhưng cô vẫn cảm ơn quãng đời lạc quan, tràn trề hi vọng tươi sáng mà cô đã nhận được với giá chỉ hai mươi đô la.