Đừng ví anh là gió
Bởi gió vô tình
Không ai bắt được đâu.
Và em sẽ cảm nhận anh từ những nỗi đau
Khi gió lùa vào từng – cơn – thất – thường – mạnh quá.
Lòng em có nghiêng ngã
Về những lời yêu?…
Đừng xui anh là gió
Để suốt cuộc đời phải đỏ mắt xa em
Mải đi tìm một khoảng trời xanh
Gánh nỗi nhớ ở hai đầu chờ đợi
…Những cơn gió suốt đời không biết tuổi
Cũng sẽ buồn khi hát khúc đơn côi!
Không rõ tác giả
Thấy bên Báo Bình Thuận ghi là TRẦN VIỆT
Mình cũng không rõ tác giả bài thơ này nữa.
Dù sao cũng cảm ơn đến những tác giả.