Bố ơi,cái bóng cứ đi theo con! Cậu bé la lên. Nó không chịu bỏ đi.
Làm sao nó bỏ đi được – Người bố giải thích. Nó là cái bóng của con mà.
Dường như cậu bé chưa hài lòng với lời giải thích của bố. Cậu đã nhìn thấy cái bóng ấy hàng trăm lần, nhưng hôm nay không hiểu vì sao cậu bé lại ghét nó. Cậu quyết định chạy vòng quanh, cố thoát khỏi cái bóng. Một lúc sau, cậu bé đứng lại dưới một gốc cây to và chiếc bóng to của cái cây đã “nuốc chửng” bóng của cậu.
Nó biến mất rồi bố ơi! – Cậu bé la lên thích thú. Cái cây ăn mất nó rồi!
Khi cậu bé bước ra khỏi bóng cây cũng là lúc mặt trời khuất sau đám mây. Cái bóng của cậu đã biến mất. Cậu bé vui vẻ chạy lại phía bố, cười vang vì đã chiến thắng cái bóng đáng ghét và bí ẩn cứ đi theo cậu cả ngày.
Quá khứ của chúng ta cũng giống như một cái bóng và có nhiều người đã e ngại chính cái bóng của mình. Bởi cái bóng là hình ảnh tối tăm, là đường viền của con người mà thiếu hẳn những chi tiết thật. Nhưng những gì mà mọi người quan tâm và chú ý đến chúng ta là phần hướng ra ánh sáng – những gì của ngày hôm nay, là bản thân của chúng ta ; chứ không phải là hình ảnh trên mặt đất – những gì của ngày hôm qua.
Nếu bạn luôn nhìn thấy cái bóng của mình nghĩa là bạn đang đi sai đường. Hãy hướng về phía ánh sáng tương lai và để cái bóng quá khứ lại phía sau!