Ba kính yêu của con,

Chiều nay khi Ba đưa tay ẵm bé Mách về nhà chơi như mọi ngày, con mới chợt để ý thấy hai bên thái dương của Ba đã lấm tấm những dấu đồi mồi. Thời gian qua sao mau quá? Con chợt lặng đi ngay lúc đó, cổ họng nghẹn lại, lẩm nhẩm tính tuổi mình rồi tuổi của Ba. Với tuổi chưa đến 30, con còn quá trẻ, trong đầu còn biết bao dự tính, háo hức một tương lai còn rất dài trước mắt. Và trong suy nghĩ vô thức của con, Ba vẫn còn trẻ như ngày nào, như Ba cũng mới bắt đầu sự nghiệp với những toan tính, âu lo, và hi vọng như chính con vậy. Nhưng những dấu đồi mồi như những gáo nước lạnh hất vào giúp con thật sự nhìn vào thực tế, Ba không còn trẻ như con luôn tưởng…

Trong đầu con lúc nào cũng ngập tràn những hình ảnh ngày thơ lúc nào cũng có Ba bên cạnh. Ba dạy con học, Ba bày trò chơi với con, Ba nấu ăn tắm rửa cho con, và dĩ nhiên con vẫn luôn nhớ những trận đòn Ba dành cho con. Con rất may mắn được sinh ra làm con của Ba. Ba là người rất thương con, chu đáo, kĩ lưỡng lo cho ba chị em con mọi thứ. Ba vừa nghiêm nhưng cũng hay giỡn và vui lắm. Lúc dạy con học hay khuyên sửa con những lỗi lầm, Ba lúc đó nghiêm thật, con rất sợ. Nhưng lúc vui chơi với con thì Ba thật gần gũi và tham gia các trò chơi cùng với con rất nhiệt tình.

Ba luôn xem trọng việc học. Từ nhỏ Ba luôn kèm mấy chị em con học. Ba cho bài để tụi con học trước ở nhà, và kiểm tra bài tụi con rất kĩ. Do đó, dù không đi học thêm như các bạn trong lớp, nhưng mấy chị em con luôn được lãnh thưởng cuối mỗi năm học. Trong nhà, những gì cần thiết cho việc học Ba sắm đầy đủ cho tụi con. Giành riêng góc học tập trong nhà với bàn học, bảng đen, phấn viết, máy tính,… Ba mua đủ hết để tụi con có đầy đủ phương tiện học bài. Nhưng con nhớ, cái đầu máy xem băng đĩa, karaoke,… hay những thứ dễ làm tụi con xao lãng việc học thì Ba dứt khoát không mua. Mà giờ nhớ lại, con cũng tự thấy mấy chị em con cũng ngoan thật, chẳng bao giờ năn nỉ mè nheo đòi Ba mua những thứ đó dù vào lớp luôn nghe bạn bè kể khoe nhà có gì, xem phim gì,… Mà con cũng chẳng bao giờ nhớ mấy chị em con bị la rầy việc mê xem tivi, bỏ bê việc học. Hình như tụi con cũng biết những cái Ba không cho là không tốt cho mấy chị em con nên đã không làm trái lại.

Sau khi học hành làm bài xong xuôi là tụi con được quyền tự do vui chơi; và rất nhiều lần có cả sự góp mặt của Ba. Ba bày đồ hàng chơi với con. Ba làm lồng đèn bằng lon bia hay tạo nhiều đồ chơi từ những vật dụng bỏ đi để con chơi. Không những Ba chỉ chơi với mấy chị em con trong nhà không thôi, mà Ba con là “thủ lĩnh” của cả bọn con nít trong xóm tụi con khi Ba bày vẽ và tham gia các trò chơi của cả nhóm. Ba là trọng tài cho những buổi đá banh nóng bỏng trên bãi cỏ Miễu Điền, nơi mà các cầu thủ tí hon say sưa lăn xả theo trái banh mũ, làm mọi cách để lấy được banh mặc kệ ông trọng tài chạy ngược chạy xuôi thổi còi bằng miệng, kêu la khan cả tiếng. Giờ nhớ lại cảnh đó con vẫn thấy tức cười, chăn đám nhóc quậy tụi con chắc Ba mệt lắm. Khi tụi con chơi cất nhà chòi thì Ba giúp gắn bóng đèn, câu điện ra để nhà chòi tụi con cũng có đèn sáng vào buổi tối như nhà thiệt. Và còn biết bao nhiêu điều Ba làm cho con, bao nhiêu kỉ niệm thật đẹp con có với Ba con không thể nào kể hết. Lúc đó, con vẫn còn nhớ là so với các bạn bè cùng trang lứa, con rất tự hào và hãnh diện có Ba là Ba của con. Chỉ có Ba là người cha duy nhất trong xóm giành thời gian để chơi, hòa đồng với con và các bạn của con. Con nít nhóm bạn con đều yêu thích Ba, xem Ba cũng như là một người bạn thân thiết.

Lúc nhỏ con chưa biết để ý gì nhiều đến những cực khổ công việc Ba làm. Sau này nghe kể con mới biết thời gian đó Ba Mẹ cực khổ thật nhiều để kiếm tiền nuôi cả nhà. Con nghe kể có những lần đi buôn hàng, Ba phải chạy trốn cảnh sát thuế, bị bắn lủng ống quần, may không bị trúng vào chân. Nghe sợ thật. Con chỉ nhớ những lần Ba đứng trong đêm sương lạnh hay buổi trưa nắng nóng như thiêu như đốt để đón xe lên Sài Gòn mua hàng cho Mẹ bán. Thời đó xe cộ ít, người đi thì nhiều nên bao nhiêu lượt xe chạy ngang qua, Ba ra đón chạy theo để chỉ nhận những cái lắc đầu từ người lơ xe, ra dấu xe không còn chỗ. Những lúc ban ngày, con trong nhà học bài hay ngồi ở sân, thấy Ba đón xe mệt như vậy, con thấy tội nghiệp Ba lắm. Mỗi lần Ba chuẩn bị đi Sài Gòn là con thầm mong cho Ba lần này không phải chờ xe lâu. Khi có chiếc nào ngừng lại đón Ba lên là con thấy lòng vui vui, nhẹ nhõm, mong Ba đi đường bình an và đếm tới ngày được đón Ba về. Những ngày Ba về, mỗi lần có chuyến xe nào đậu lại cho khách xuống bên đường là con đều ngóng qua xem có Ba về chưa. Nhiều lúc đợi từ sáng đến trưa đến chiều con cũng nóng ruột lắm. Khi nhìn ra thấy hình dánh thân thuộc của Ba là con mừng lắm, chạy ào ra đón Ba về.

Kể lại những kỉ niệm, những việc làm Ba Mẹ làm cho con thì không bao giờ kể đủ. Trong lòng con luôn biết Ba Mẹ rất thương và lo cho con, thương con thương đến đời cháu luôn. Mỗi ngày thấy Ba ẵm Mách đi chơi, mong cho Mách mau lớn thêm chút để Ba dạy cái này cái kia như hồi đó Ba dạy cho con, con như thấy lại chính con là bé Mách vậy. Mỗi đêm Ba Mẹ xoa lưng, quạt dỗ Mách ngủ, con thèm được đi ngược thời gian, nhỏ lại như bé Mách để được Ba Mẹ ru ngủ như vậy.

Nhiều lúc thấy Ba cực với bé Mách con thấy biết ơn Ba vô cùng. Có nhiều lúc con nói những lời nói vô tình làm Ba buồn, con hối hận lắm và luôn cố gắng tìm cách xin lỗi Ba. Nhưng con biết dù sao lời nói cũng đã thốt ra, đã làm Ba buồn, lời xin lỗi chỉ làm nhẹ bớt nỗi buồn đó thôi nên con vẫn luôn cố gắng suy nghĩ nói năng cẩn thận hơn để đừng làm Ba buồn.

Con rất may mắn còn có Ba bên cạnh. Có nhiều thứ con ước muốn, nhưng điều mong ước lớn nhất của con là mong cho Ba Mẹ luôn khoẻ mạnh, vui vẻ và sống thật lâu với tụi con.

Ba ơi, con thương Ba nhiều, nhiều thật là nhiều luôn.

Mai Thoại Trân