Một lần có một nhà hiền triết đến một làng quê. Khi ông đi gần một ngôi làng, một người phụ nữ tiến về phía ông và cầu xin ông hãy chữa cho một đứa bé đang bị ốm ở trong làng.Khi nhà thông thái vào trong làng, mọi người xúm lại quanh ông. Sau đó, một người phụ nữ đưa đứa trẻ đến chỗ ông. Nhà hiền triết đỡ lấy đứa trẻ và cầu chúc mọi điều tốt lành cho nó.
– Ông nghĩ là những lời cầu chúc của ông sẽ thay thể được thuốc và làm cho cô bé khỏi bệnh hay sao? Một người đàn ông trong đám đông hét to.
– Anh không biết gì về những điều như vậy cả- nhà hiền triết nói với người đàn ông
– Anh là một con người đần độn.
Người đàn ông cảm thấy rất tức giận. Mặt anh ta đỏ lên. Khi anh ta chuẩn bị nói một điều gì đó và tỏ vẻ sẵn sàng dùng tay chân để nói chuyện thì nhà hiền triết bước lại gần và nói:
– Nếu một câu nói có sức mạnh làm cho anh trở nên tức giận đến như vậy thì nó cũng có thể chữa lành bệnh lắm chứ?

“Ngôn ngữ có sức mạnh làm thay đổi thực tế. Vậy nên hãy xem ngôn ngữ như là một công cụ đầy quyền năng để hàn gắn vết thương, để chăm sóc, để cầu nguyện, và để tha thứ”
Daphne Rose Kingma