Viện bảo tàng nọ được xây dựng từ chất liệu đá. Sàn được lót bằng những viên đá cẩm thạch tuyệt đẹp. Đặc biệt, một bức tượng cẩm thạch to lớn được trưng bày ngay giữa tiền sảnh. Rất nhiều người đến từ khắp nơi trên thế giới chỉ để chiêm ngưỡng bức tượng kỳ công này.

Một đêm nọ, những viên đá cẩm thạch lót sàn nói với bức tượng:

– Này tượng, thật là không công bằng chút nào. Tại sao mọi người từ khắp nơi đổ về đây chỉ để đứng trên tôi và chiêm ngưỡng cậu. Thật không công bằng.

Bức tượng trả lời:

– Bạn của tôi ơi, cậu vẫn còn nhớ rằng thật ra là chúng ra xuất thân từ chung một cái hang chứ?

– Ừ. Và đó là lý do tại sao tớ càng cảm thấy bất công hơn nữa. Chúng ta được sinh ra từ chung một cái hang và giờ đây chúng ta nhận được sự đối xử khác nhau. Bất công quá!

– Thế cậu vẫn nhớ cái hôm mà người thợ điêu khắc cố gắng đẽo gọt trên người cậu nhưng cậu lại kháng cự những công cụ đó không? Bức tượng hỏi lại.

– Ừ, dĩ nhiên là tớ vẫn còn nhớ. Tớ ghét lão ta. Làm sao lão ta có thể đục đẽo cơ thế tớ bằng những dụng cụ ấy được cơ chứ? Chúng làm tớ rất đau.

– Đúng đấy. Ông ấy không thể chạm khắc cậu chút nào bởi khi mà cậu chối từ được đẽo gọt.

Viên đá ngạc nhiên:

Vậy?…

Bức tượng trả lời:
Khi ông ta quyết định từ bỏ cậu và thay vào đó là làm việc với tớ, thì ngay lúc ấy tớ biết rằng tớ sẽ trở nên khác biệt sau những nỗ lực của ông ấy.

Ừ… m. Viên đá trầm ngâm

Anh bạn ạ, bức tượng nói tiếp, trong cuộc sống bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó. Từ khi cậu quyết định từ bỏ giữa chừng thì bạn không thể nào đổ lỗi hay trách cứ bất kì ai khác đứng bên trên cậu lúc này