Có ông vua kia chẳng hề bao giờ cảm thấy niềm vui, bởi vì tất cả những gì ông có là do thần dân miễn cưỡng đóng góp.

Ngày nọ, ông quyết định làm một việc táo bạo : cải trang thành người hành khất. Mỗi Chúa Nhật, ông ăn xin trước cửa nhà thờ. Ông bỏ tất cả những đồng tiền xin được vào một chiếc hộp nhỏ. Tuy không là bao, nhưng Ông nghĩ : bây giờ ta mới thực sự hạnh phúc, bởi vì những gì ta có được là do lòng thương xót của bá tánh.

Gom góp được một số tiền, ông đã có một quyết định còn táo bạo hơn là từ bỏ ngai vàng, đi đến phương xa, nơi không ai có thể nhận ra ông. Ở đó, Ông tậu một mảnh đất, và tự tay cất một ngôi nhà tranh đơn sơ. Chẳng bao lâu, ông được mọi người mến thương do sự hòa nhã, vui tươi của ông, đặc biệt là các em bé. Ông kể chuyện cho chúng nghe, dạy chúng ca hát và câu cá.

Trong đám trẻ, có một cậu bé gia đình rất nghèo, chỉ có vỏn vẹn một con chim họa mi. Nghe tin ông đau nặng, cậu mang chim đến tặng ông, vì nghĩ rằng con chim sẽ làm ông khuây khỏa.

Nhận món quà, ông thốt lên: “Từ trước đến nay, tất cả những gì tôi có là do lòng thương xót của người khác. Giờ đây, người ta tặng cho tôi với tất cả tấm lòng. Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian.

Khi ấy, trong vùng, có người tá điền nghèo bị chủ đe dọa đuổi ra khỏi nhà và mảnh vườn đang canh tác. Nghĩ đến cảnh ấy, cựu vương không sao ăn ngủ được. Ông quyết định tặng mảnh vườn và ngôi nhà của mình cho gia đình người tá điền nghèo kia… Rồi, không một đồng xu dính túi, ông lên đường đi đến nơi khác.

Bùi ngùi khi chia tay với những người quen, nhưng lòng ông cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì ông cảm nghiệm được thế nào là niềm vui của sự ban tặng. Lần đầu tiên Ông hiểu được rằng “cho thì có phúc hơn là nhận”. Và ông đã thốt lên với tất cả xác tín: Tôi là người hạnh phúc nhất trên trần gian này, bởi vì tôi đã biết cho đi.