Vào một ngày nắng ấm áp, một thiên sứ trốn khỏi thiên đường xuống trần gian dạo chơi. Thiên sứ đi lang thang trên những cánh đồng, vào các khu rừng, đến thôn quê và lên thành phố. Khi mặt trời sắp lặn, thiên sứ dang đôi cánh và tự nhủ: “Đã đến lúc phải về. Nhưng trước khi đi, ta phải tìm những kỷ vật cho chuyến đi của ta đến thế giới này”.
Nói đoạn thiên sứ đi vào một khu vườn đầy hoa đẹp. Thiên sứ chọn những bông hoa hồng đẹp nhất kết thành bó và nói: “Ta chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp và thơm như những bông hoa này. Ta sẽ đem chúng về thiên giới”.
Chợt thấy xa xa có một đứa trẻ với đôi mắt sáng long lanh và đôi má ửng hồng đang mỉm cười với mẹ, thiên sứ thốt lên: “Ồ! Nụ cười của cậu bé còn đẹp và dễ thương hơn cả đoá hoa này. Ta cũng sẽ mang về nụ cười này”.
Rồi bỗng nhiên thiên sứ chợt nhìn thấy tình yêu của người mẹ trào dâng như dòng nước từ một con sông đang chảy vào nôi và vào lòng cậu bé. Ngạc nhiên quá, thiên sứ trầm trồ: “Ồ tình yêu của người mẹ là điều kỳ diệu nhất ta gặp trên mặt đất này. Ta cũng sẽ mang nó theo về”.
Thiên sứ cẩn thận đặt ba kỷ vật quý mang về thiên đàng. Trước khi bước vào ngọc môn, thiên sứ nghĩ: “Ta phải kiểm tra lại những kỷ vật mới được”. Thiên sứ nhìn những đoá hồng và thấy chúng không còn tươi xinh nữa, rồi nụ cười của cậu bé cũng phai nhạt dần. Cuối cùng thiên sứ nhìn vào tình yêu của người mẹ, kỳ lạ thay, tình yêu đó vẫn còn nguyên vẹn vẻ đẹp tinh khôi.
Thiên sứ bỏ lại những bông hoa héo tàn và nụ cười của cậu bé, chỉ mang theo tình yêu của người mẹ vào ngọc môn. Thiên sứ gọi mọi người lại và nói rằng: “Đây là thứ duy nhất tôi tìm thấy trên trần gian vẫn giữ được vẻ đẹp trong suốt chặng đường đến thiên đàng – đó là tình yêu của người mẹ”.