Công việc của tôi phải mạo hiểm đi đến những nơi xa nhất của thế giới, nhưng một trong những cuộc gặp gỡ đáng nhớ nhất trong đời tôi lại xảy ra khi tôi đang du lịch gần nhà.
Vài năm trước, nhóm bạn ở xa của tôi quyết định tụ họp ở Connecticut để tổ chức Giáng sinh. Tôi chịu trách nhiệm mua thức uống, champagne và rượu, một người bạn bác sĩ sẽ mua gà tây và những thứ lặt vặt khác.

Trên đường từ New York đến Connecticut, bạn tôi và tôi dừng lại ở một lễ trước Giáng sinh phía bắc New York. Khi rời khỏi đó, tôi vô tình hỏi người bạn bác sĩ xem chú gà anh mua lớn cỡ nào. Mắt anh mở to ngạc nhiên, hóa ra anh đã mua rượu chứ không phải thức ăn.

Ngày cận Giáng sinh đầy tuyết với đầy đủ rượu song chẳng có miếng thức ăn nào cho 12 người đang đói meo, nên chúng tôi đi tìm kiếm vòng vòng. Nhưng các siêu thị đều đóng cửa.

Cuối cùng, trước nửa đêm, chúng tôi tìm ra một cửa hàng bán thức ăn nhanh tại trạm xăng. Chủ cửa hàng sẵn sàng bán cho chúng tôi bánh sandwich nguội. Ngoài khoai tây rán, phômai và bánh quy giòn, ông ta không có nhiều những loại khác. Chúng tôi rất bối rối và thất vọng. Chắc phải chịu đựng một Giáng sinh khá khốn khổ mà thôi. Chỉ có một điểm sáng le lói là anh ta có hai hộp mứt quất.

Giữa cơn “hoảng loạn” của tôi, bỗng có một phụ nữ lớn tuổi bước đến bên cạnh: “Tôi vừa nghe được tình cảnh khó xử của các bạn, tôi khó giúp được gì. Nhưng nếu theo tôi về nhà, tôi sẽ vui lòng giúp các bạn bữa tối của chúng tôi. Chúng tôi có gà tây, khoai tây, khoai lang, bí ngô và hoa quả”.

“Trời ơi, chúng tôi đâu thể làm vậy!” – tôi đáp.

“Anh phải biết rằng chúng tôi không cần những thức ăn đó nữa đâu. Sáng sớm mai chúng tôi đã dự định bay tới Jamaica để nghỉ và thăm gia đình của chúng tôi ở đó”.

Chúng tôi không thể từ chối sự tha thiết này của bà. Chúng tôi cám ơn bà và theo sau xe bà. Chuyến đi tưởng vô tận khi chúng tôi cứ ngoằn ngoèo qua những con đường lùi xa và ánh sáng thì lờ mờ. Rốt cuộc rồi cũng đến nhà người phụ nữ khả ái đó.

Chúng tôi theo bà vào trong, thôi thì đủ thứ, bà đem gà tây và mọi thứ kèm theo ra khỏi tủ lạnh. Mặc cho chúng tôi cố gắng hoàn tiền đáp lại sự rộng rãi của bà, bà đều từ chối.

“Cứ nghĩ vầy: tôi không còn cần chúng mà các bạn thì cần”.

Thế là chúng tôi nhận món quà của bà, xin địa chỉ và tên bà rồi lên đường. Ngày hôm sau, chúng tôi đã gây ngạc nhiên cho tất cả bạn bè vì đã thay mặt họ làm cho bữa yến tiệc được “hoành tráng”. Và chúng tôi kể cho họ nghe câu chuyện đáng ngạc nhiên về người phụ nữ lớn tuổi nọ. Mặc cho những gập ghềnh phút chót, buổi Giáng sinh cũng đã được tổ chức một cách thành công.

Trước khi rời Connecticut, chúng tôi đến một cửa hàng, mua một món quà và lái xe đến nhà của người phụ nữ ấy để thể hiện chút lòng biết ơn. Chúng tôi đã tìm mãi tìm mãi mà không thể tìm ra chỗ của bà, không thể tìm được tên đường trên bản đồ nào. Cái tên mà bà cho cũng không có trong danh sách nào.

Thấy có vẻ trở ngại, chúng tôi hỏi vài chủ cửa hàng địa phương nhưng cũng không ai biết gì. Người chủ trạm xăng cũng nói ông ta chưa từng nhìn thấy bà trước đây. Mọi nỗ lực để xác định “thiên thần Giáng sinh” của chúng tôi đều không thành.

Trở về nhà, tôi suy nghĩ không nguôi về cuộc gặp gỡ lạ lùng với người phụ nữ phúc thiện này. Người phụ nữ xuất hiện chỉ trong một thời khắc để giúp đỡ hai người khách xa lạ rồi biến mất cùng với màn đêm là ai vậy?

Nhiều năm sau, khi nhìn lại kỳ nghỉ đặc biệt đó, tôi hồi tưởng bao niềm vui của lần gặp mặt những người bạn ở khắp nơi trên thế giới đó và người phụ nữ nhỏ nhắn kỳ lạ mà sự hào phóng của bà tôi cho rằng mang đầy ý nghĩa của tinh thần Christmas.