Dạo này mình thường viết quá nhiều entry mang tính cá nhân, không biết mọi người đọc blog có cảm thấy “khó chịu” hoặc đồng cảm không. Dù sao thì cũng sorry trước nếu bài mình mang tính cá nhân và “nhảm” quá. Nhưng bù lại thì mỗi ngày vẫn đủ một bài về Góc tâm hồn cho mọi người. Rất mong mọi người đọc xong bài, để lại “nhận xét” bên dưới bài. Điều đáng sợ nhất là khi bạn bày tỏ nổi niềm sâu kín nhất với mọi người và bị cười vào mặt.

Hôm thứ Sáu vừa rồi, đang lúc giữa trưa, ngồi chat gặp được người bạn “tuy xa mà gần”. Rồi mình gửi cho L.A cái bài Tặng hoa hay tặng lọ? mà mình viết về câu chuyện buồn của mình. Không ngờ nhân vật trong truyện, N đọc được bài đó. Đọc xong bài viết, không biết sao N lại suy nghĩ gì đó, và đây là nội dung mà mình “vô tình” có được 🙂

nmn: tuj tưởng …………. tưởng ………. và thấy tên và câu chuyện thấy quen quá …….
nmn: cuối bài ………. T_T
******
nmn: chắc *** buông xuôi
******
nmn: lúc đó đến thấy quá trời ghế luôn
nmn: ghế trống quá trời
nmn: ………..
nmn: …… nghĩ đi nghĩ lại thì *** vẫn ko tốt = phong cùi rồi !
nmn: có lẽ nên để phong cùi lo cho mj
nmn: ^^
nmn: thanks *** *** nhìu nàkz !
nmn: thanh phong thắng rồi đó *** *** ^^

Không ngờ bài anh viết lại làm “lay động tâm can” của N. Sức mạnh Blog là đây!!!
“Nhưng ai đâu ngờ …”. Đúng tối hôm đó, thì M lại nói với mình M sắp “đồng ý” với N.
Và mình đành phải “anh sẽ là người ra đi”.
Từ trước tới giờ mình tưởng chỉ có mỗi mình … M, không ngờ qua cái bài viết trên blog, biết thêm một sự thật mới. Và chính “sự thật” đó làm mình “ra đi”. Hi

Phong: Trong cuộc sống, đôi khi ta cần chùng bước để có thể vươn cao hơn. Phong đã gục ngã
T NT: why?
Phong: thất tình
T NT: chị M co ng` khác ak`?
Phong: người thêm s, chỉ số lượng nhiều
T NT: ak`, e hiu rùi
T NT: í a là a ko có cửa chứ ji`
Phong: không phải là không có cửa, mà là người ta đá tui ra, đóng cửa lại
Phong: 🙂
T NT: ờ hớ
T NT: e ko pik ak` nhaz
T NT: chắc chị ko thik a rùi
Phong: uhm, vừa mới nói với anh cách đây 2 phút

Suy đi tính lại thì dù sao mình cũng là “người tốt”, biết mình thua nên đành rút lui. Nói vậy cho đỡ buồn chứ thật ra là bị “đuổi”, nhưng vẫn nở nụ cười 🙂

Từ thứ Sáu tới hôm nay là 3 ngày. Qua 3 ngày “thất tình”, tâm hồn mình lại nhận ra nhiều điều thú vị. Hẹn mọi người thứ tư Tuần sau mình sẽ post một bài về những “chiêm nghiệm” thiên nhiên mà mình nhận ra.
Cảnh đẹp mặt trời khuất sau núi ở Vũng Tàu, thật là đẹp. Thứ Tư mình đi bộ cùng My nên “ngắm” được cảnh đó. Lần sau mình sẽ kiếm cái máy “chộp” hình up lên cho mọi người xem.

Thanh Phong

Xin tặng thêm bonus cho mọi người bài hát Chân Tình do mình hát 🙂 hihi
Nội dung bài hát cũng đúng mùa Xuân, và phù hợp với tâm trạng và nỗi niềm mình muốn nói. Đơn giản chỉ là “Chân tình“. 🙂

CHÂN TÌNH
Sáng tác: Trần Lê Quỳnh

Mùa xuân vừa đến hoa về trên những bàn tay
Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh
Nguyện cho ngày tháng êm đềm như những sớm mai
Những nhọc nhằn chớm quen vẫn trong ngần mắt em đang nhìn về anh

Và anh lại nhớ những giờ em đứng chờ trông
Một mình lặng lẽ ướt lạnh trong mưa vì anh
Tình yêu tìm thấy nguyên vẹn sau đêm bão giông
Giữa hoang tàn lãng quên
Nơi cuối đường có em… riêng chờ đợi anh

Như chưa từng có những phút lìa xa
Giấu gương mặt trên vai anh khóc oà
Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em
Như anh được sống giây phút đầu tiên
Có em tận đến những giây cuối cùng
Suốt cuộc đời anh không quên chân tình dành hết cho em