Cậu bé lớn dần, trở thành một người đàn ông nhưng vẫn luôn tự hỏi “vì sao phụ nữ khóc”. Một ngày, cậu quyết định gọi điện cho Thượng đế và hỏi: “Thưa ngài, ngài có thể cho con biết tại sao phụ nữ lại có thể khóc dễ dàng như vậy?”.
Thượng đế cười mà trả lời như thế này: Khi tạo ra phụ nữ, ta đã ban cho họ một đôi vai đủ cứng cáp để có thể gánh vác cả thế giới, nhưng vẫn đủ mềm mại để đem lại sự dễ chịu. Ta ban cho họ sức mạnh tiềm ẩn để chịu đựng sự đau đớn của việc sinh nở. Ta ban cho họ sự cứng rắn cho phép họ giữ vững tinh thần ngay cả khi tất cả mọi người đều từ bỏ, vượt qua cả ốm đau hay mệt mỏi để chăm sóc gia đình mà không một lời phàn nàn.
Chàng trai còn biết thêm rằng, thượng đế ban cho người phụ nữ một trái tim đầy cảm xúc để yêu thương con cái trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thậm chí ngay cả khi chúng làm cho họ tổn thương nặng nề. Người còn ban cho họ lòng vị tha để có thể tha thứ cho những lỗi lầm tưởng như kéo dài vô tận của các ông chồng.
Cũng giống như chiếc xương sườn được nhào nặn từ hình dáng của Adam, họ sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ trái tim người đàn ông của mình. Họ được ban cho sự khôn ngoan để nhận biết rằng một người chồng tốt không bao giờ làm tổn thương vợ, chỉ là đôi khi, anh ta muốn thử thách niềm tin và lòng quyết tâm của người đang cùng mình sánh bước. Và cuối cùng, thượng đế ban cho họ một giọt nước mắt để rơi. Đây là một đặc quyền của phụ nữ để sử dụng cho bất cứ khi nào họ cần đến.
“Con thấy đó, con trai”, Thượng đế cất lời, “vẻ đẹp của người phụ nữ không thể hiện ở quần áo họ mặc, dáng vẻ họ có, hay cách họ chải tóc mà là những gì nằm trong đôi mắt kia, bởi đó chính là con đường dẫn đến trái tim – nơi tình yêu ngự trị”.