Bố 40, John lên 8 và con thỏ thì lại còn trẻ hơn nữa. John mang con thỏ ở trong một cái mũ lưỡi trai của nó chạy về với Bố vẻ vui mừng và thở hổn hển kêu lên:
– Bố xem này.
Ông bố đặt tờ báo xuống và ngắm nghía con thỏ. Nó mũi tẹt, hếch và trông cũng tinh khôn. Ngoài ra ông bố cũng khuyến khích đứa con về cái tính yêu thích loài vật.
Chính bản thân ông ta cũng là một người yêu súc vật.
– Con thỏ mới đẹp làm sao chứ! Ông bố nói vậy:
– Con bắt được nó ở đâu đấy?
John nói:
– Một bạn ở sân trong cho con. Con đổi một cái vé đấy bố ạ!
– Vé nào?
– À, cái vé xổ số.
John vừa nói vừa đặt con thỏ xuống sân :
– Bố ơi, chúng ta cho nó một ít sữa nhé.
– Sữa, sữa cái gì?
Ông bố nói một cách cáu kỉnh và kéo John lại ngồi ở cái ghế gần ông.
– Làm sao con lại đổi cái vé số ấy được? Nếu cái vé ấy trúng xổ số thì sao?
– Vâng vé trúng đấy mà.
John nói nhưng mắt không rời con thỏ.
Ông bố thều thào, trên mũi lấm tấm những giọt mồ hôi.
– Vé trúng cái gì?
John mỉm cười trả lời:
– Một cái quạt máy.
Ông bố giật mình, lạ lùng:
– Một cái quạt máy! Làm sao con biết được?
John trả lời với một giọng tự tin:
– Đơn giản thôi bố ạ, con đối chiếu ở trong báo mà lại. Con đối chiếu được, chính bố cũng thường bảo con đã lớn rồi còn gì.
– Ừ thì lớn, hừm…
Ông bố rít lên đến nỗi con thỏ đã dấu mình dưới cái ghế cũng bắt đầu sợ hãi và cuộn lại như quả bóng.
– Lớn rồi à? Lại đem đổi một cái quạt máy lấy con thỏ?
John nói vẻ hơi sợ sệt:
– Nhưng con nghĩ, chúng ta đã có quạt máy rồi…nhưng lại chưa có thỏ…
– Thằng bé ấy là thằng nào? Nó ở đâu?
John lắp bắp:
– Ở nhà bên cạnh.
và bắt đầu sụt sịt:
– Tên nó là Bill.
Ông bố gắt lên:
– Đi theo tao.
rồi túm lấy con thỏ trong tay:
– Đi ngay lập tức.
John nói:
– Con không, con không…
và khóc toáng lên:
– Con không muốn lấy quạt máy, con thích con thỏ cơ…!
– Chúng ta phải lấy lại cái vé số ấy, bố sẽ mua cho con 100 con thỏ…
– Không, không…
John càng khóc nức nở hơn:
– Bố sẽ không…thằng Bill nó cũng không muốn đổi như thế, con phải mất nhiều thì giờ nói với nó để nó đổi cho…

Bill lên 6. Nó đứng ở giữa sân trông dáng lấm lét nhìn ông bố kinh khủng kia, một tay kéo John đi xềnh xệch và một tay thì túm con thỏ.
Ông bố quát lên:
– Nó đâu? Cái vé xổ số đâu rồi? Mày mang cái của nợ này của mày về, và trả lại vé số đây!
Bill trả lời:
– Cháu không có vé!
Ông bố quát:
– Thế vé đâu rồi? Mày làm gì cái vé ấy rồi, thằng nhóc lừa đảo này? Bán rồi hử? Thật thế không?
Bill nói lí nhí:
– Cháu…cháu lấy cái vé để gấp con chim bồ câu rồi.
– Thế thì con chim bồ câu ấy đâu? Để nó ở đâu?
– Nó bị mắc ở gờ tường đàng kia kìa.
Bill lẩm bẩm và chỉ về phía trước.

Ông bố cởi áo choàng ngoài ra và bắt đầu leo lên ống máng của căn nhà. Bọn trẻ con đứng dưới mê mải theo dõi. Hai lần ông bố suýt trượt, nhưng cuối cùng cũng tới được gờ tường và nhặt được con chim bồ câu vàng xinh xắn bằng giấy.
Khi ông vừa xuống đến đất hãy còn thở hổn hển, đã vội giở cái vé ra và thấy ngay là cái vé đã cũ hai năm về trước. Ông hỏi John:
– Con mua vé từ bao giờ?
John trả lời :
– Con nhặt ở ngoài đường lâu lắm rồi.
– Thế con so số bao giờ?
– Hôm qua.
– Nhưng đây là kỳ …xổ số hoàn toàn… khác cơ mà?
Ông bố nói bằng một giọng đứt hơi, nói rồi đi ra phía xa và buông mình ngồi xuống một chiếc ghế dài.

– Bố này.
John thanh thản nói khi nó tới gần chỗ bố:
– Đừng buồn bố ạ. Bill nói rằng dù sao đi nữa nó vẫn để cho ta con thỏ…
– Cảm ơn. Ông bố nói: cám ơn con Bill…
Ông đứng dậy và đi vào trong nhà. Chợt ông thấy lòng mình trống trải. Ông hiểu rằng đối với ông cái thời sung sướng nhất khi người ta dễ dàng đổi một cái quạt máy lấy một con thỏ đã vĩnh viễn, vĩnh viễn qua rồi, không bao giờ trở lại nữa.