Mẹ yêu dấu của con,

Con thương và biết ơn Mẹ nhiều lắm, Mẹ biết không? Con biết dù con có nói câu này bao nhiêu lần cũng chưa diễn tả được hết những gì con muốn nói với Mẹ. Con cũng cố gắng thể hiện qua hành động hàng ngày, nhưng con biết vẫn còn quá ít. Nhân mùa Vu Lan đang đến, con muốn viết vài dòng gởi Mẹ, kể về những điều con đã, đang và muốn nói với Mẹ.

Thật sự con không biết nên bắt đầu từ đâu vì những gì Mẹ dành cho con qua nhiều, không giấy mực nào kể xiết. Sự biết ơn đầu tiên hết là việc Mẹ đã cho con ra đời và nuôi nấng, dạy dỗ con với lòng yêu thương vô bờ bến và sự dịu hiền, hi sinh, chịu thương chịu khó vì con. Con luôn luôn biết là con rất may mắn được làm con của Ba Mẹ.

Lúc bé thơ, Mẹ chăm sóc con mọi thứ. Đến khi con trưởng thành, học đại học, đi làm, Mẹ vẫn luôn lo cho con như lúc con còn nhỏ. Con nhớ hoài lời nói của mấy chị bạn lúc đi học và khi đi làm nói với con là con may mắn lắm vì còn có Mẹ, được ở chung với Mẹ, vẫn còn được Mẹ lo chu đáo từng bữa ăn hàng ngày. Mỗi ngày Mẹ vẫn đi chợ nấu ăn cho cả nhà. Sau bữa cơm tối ngày thường, Mẹ chuẩn bị sẵn những hộp cơm, gọt trái cây cho vào hộp, cất tất cả vào tủ lạnh để sáng ra, con chỉ việc bỏ vào giỏ mang đến trường hoặc chỗ làm.

Con biết Mẹ thương con nên đã cố làm những gì có thể để con có thời gian học hành nghỉ ngơi. Con không có ỷ lại vào Mẹ hoặc xem như đó là chuyện đương nhiên. Và con cũng hiểu là Mẹ biết Mẹ không đang tập hư cho con vì Mẹ đã dạy dỗ và biết tính con rồi. Con vẫn luôn cố dành thời gian giúp Mẹ càng nhiều càng tốt, nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu so với những gì Mẹ làm cho con.

Không những chăm lo cho con trong vai trò người Mẹ, Mẹ còn là người bạn thân nhất, tin cậy nhất của con. Với tính tình thoải mái vui vẻ, Mẹ luôn là nơi để con trút bầu tâm sự những niềm vui nỗi buồn và nhận lại từ Mẹ sự thông cảm, an ủi, và những tiếng cười trong cách pha trò của Mẹ. Mẹ rất tếu và chính tính đó đã giúp con giải tỏa những cơn bực bội, lo lắng con gặp trong cuộc sống. Mỗi lần gặp Mẹ là con vui làm sao đó. Dù cho con có gặp Mẹ một tỉ lần, lần thứ một tỉ con vẫn cảm thấy vui lắm. Và con buồn lắm khi phải xa Mẹ, dù chỉ vài tiếng thôi.

Lúc có chồng rồi, dọn ra ở riêng, nhưng chiều nào con cũng về nhà Mẹ chơi. Mỗi ngày mới đều có những cái vui chờ đợi mình, gặp Mẹ là một trong những niềm vui mà con trông chờ hàng ngày. Con nhớ có một vài lần, buổi tối Mẹ có việc đi, không có nhà nên con không về gặp Mẹ được, thế là cả ngày con cảm thấy buồn buồn, trống trải làm sao. Đến lúc khoảng thời gian con thường về nhà Mẹ mỗi ngày, nhưng hôm nay nhà không có ai để về chơi, con buồn quá và tự nhiên khóc.

Con cố kềm chế nước mắt, chỉ khóc thút thít. Anh Sơn biết con buồn vậy, muốn cho con vui nên chọc đùa là chắc chiều nay không được gặp Mẹ nên nhớ khóc chứ gì. Ảnh không ngờ là mình nói đúng tâm trạng quá nên làm con càng khóc to hơn, không kiềm nén được nữa, mà lúc đó con cũng cảm thấy mắc cỡ thiệt.

Mẹ ơi, có rất nhiều thứ nữa Mẹ làm cho con, không sao kể hết được. Nhất là từ lúc con sanh bé Mách đến giờ, con càng thấy rõ Mẹ đến giờ vẫn còn chịu cực vì con. Khi con mới sinh xong, còn yếu chưa đi đứng làm gì được nhiều, Mẹ một lần nữa lo đi chợ, nấu ăn từng bữa ăn cho cả nhà con. Mỗi ngày mấy lần, Mẹ lên xuống lầu bưng mâm cơm, ly sữa ấm cho con. Rồi Mẹ dọn dẹp nhà cửa và lo cho bé Mách giúp con. Vì con của con thuộc loại khó, rất khó nên Mẹ càng cực hơn nữa.

Con không thể kể hết những gì Mẹ đã làm cho con, cho cháu vì quá nhiều thứ, mà giấy viết không thể thể hiện hết nỗi vất vả đó. Kể ra người ngoài nghe thì không ai hình dung được hết những gì Mẹ làm cho vợ chồng con và cho bé Mách trong suốt thời gian qua. Chỉ có ai đến nhà ở chơi, nhìn thấy đều phục Mẹ hết, và nói con rất may mắn, sinh con ra mà được Ngoại nuôi vậy thì còn gì bằng. Và dĩ nhiên con biết con may mắn lắm. Cả ngày từ sáng sớm đến tối bé Mách được bà Ngoại chăm lo cho bú, thay tả, tắm rửa, ẵm chơi, ru ngủ và “chịu đựng” những cự nự không lý do thường xuyên của cháu. Vì bé Mách lúc nào cũng phải có người bên cạnh bế bồng nên con biết mỗi đêm về, khi lên giường ngủ là người Mẹ ê ẩm mỏi mệt lắm. Vậy mà khi thấy vợ chồng con phải thức đêm dỗ bé, Mẹ cũng sốt ruột nói phải chi Mẹ ngủ dễ thì Mẹ đã lo cho bé Mách ban đêm luôn rồi. Vợ chồng con dù làm ở nhưng cũng quá bận, ít giúp Mẹ được. Đôi khi thấy Mẹ mệt quá, vợ chồng con thay phiên nhau giữ bé Mách một chút thôi, chồng con cũng đã thấy mệt rồi. Chuyện ru ngủ thì càng nhiều “cam go” hơn. Mỗi lần ru bé Mách ngủ thì mọi người trong nhà phải thay phiên nhau ẵm bồng đi tới lui trong nhà, chạy lên xuống cầu thang, đẩy xe, đưa võng, … thay đổi kiểu thường xuyên, kết hợp với hát ru lúc to lúc nhỏ thì bé mới từ từ bớt khóc và chịu ngủ. Mà thường Mẹ là người ru bé nhiều nhất vì mọi người khác sau một lúc dỗ rồi mà bé Mách vẫn khóc la um sùm thì mệt quá, “đầu hàng” giao cho bà Ngoại. Không có bà Ngoại thì con lãnh việc này. Con ru bé ngủ được cũng nhờ có Mẹ chỉ cách vì Mẹ biết ý bé Mách. Khi còn con gái, con đã có chuẩn bị sưu tầm các câu ca dao hát ru để sau này có con, ru con ngủ vì con vẫn yêu thích cách ru con thắm đượm tình quê hương của người Việt Nam mình. Con cũng tập hát ru nhiều lần nhưng sao mỗi lần con nghe Mẹ ru, con thấy giọng Mẹ hay ghê, nghe trong, ấm và dịu dàng làm sao. Mỗi lần Mẹ bồng bé Mách ru ngủ, con lại thèm được nằm trong vòng tay Mẹ và được ru ngủ bằng những câu ca ngọt ngào như vậy. Từ trong tiềm thức con lúc nào cũng mong được một lần hưởng lại cảm giác ngủ nằm gọn gàng trong vòng tay mềm mại ấm áp của Mẹ với lời ru ngọt ngào bên tai. Nhiều lúc nghe Mẹ hát ru bé Mách ngủ đến khan cả tiếng, thật tội cho Mẹ.

Ban ngày mới khoảng năm sáu giờ sáng Mẹ dậy bắt đầu chăm sóc bé Mách, lo đi chợ nấu ăn dọn dẹp đền tối mười mười một giờ tối khi bé Mách ngủ Mẹ mới đi nghỉ. Vậy mà có nhiều đêm bé Mách thức khóc quá, Mẹ nóng ruột sợ vợ chồng con ngủ không đủ sức để học để làm nên có khi một hai ba giờ sáng là Mẹ đã chạy qua ẵm bé Mách về trông, để tụi con ngủ yên. Vì Mẹ cũng khó ngủ như con, nên đêm thức thì khó ngủ lại được, thường thức luôn đến sáng và ban ngày thì Mẹ không ngủ được nên vì lo cho cháu mà Mẹ cũng mất ngủ như con. Nhiều lúc con thấy Mẹ cực quá, nhưng vì mình con thì không thể làm nổi nên đành phải nhờ Mẹ tiếp.

Cực vậy mà con nhớ chẳng bao giờ nghe Mẹ than nói gì hết, chỉ có con còn đôi khi than mệt khi chăm sóc cho con mình. Cực vậy nhưng khi con nói để tìm thêm người giúp thì Mẹ còn sợ tốn tiền của tụi con, Mẹ nói để cố gắng thêm chút nữa, trong tháng khó biết đầu ra tháng thì dễ hơn; đến khi đầy tháng rồi mà vẫn còn khó thì Mẹ nói hi vọng từ từ lớn hơn chút, một tuần, hai tuần biết đâu sẽ dễ hơn. Con nghe thi cũng chịu vậy, nhưng ngày qua ngày thấy bé Mách vẫn cứ khó và Mẹ thì sụt kí, làm con sốt ruột nên quyết định tìm người giúp Mẹ.

Mẹ đã giúp con biết bao thứ như vậy mà có đôi lần khi Mẹ phải làm việc này việc khác, nhất là Mẹ cũng còn lo cho hai em con, để bé Mách khóc một chút vậy mà con đã càu nhàu bực mình Mẹ dù cho từ hồi con sinh đến giờ, Mẹ đã dành gần hết thời gian để lo cho tụi con và cháu. Mẹ đâu có bổn phận chăm sóc cho bé Mách đâu mà con lại trách Mẹ nầy kia. Sau mỗi lần làm Mẹ buồn như vậy, con có xin lỗi Mẹ liền. Con biết có thể Mẹ thông cảm con bị căng thẳng công việc mọi thứ nên cũng tha thứ cho con, nhưng con vẫn rất ân hận vì dù sao lời nói vô ý của con cũng đã làm Mẹ buồn rồi. Mẹ cho con xin lỗi Mẹ nữa nha.

Con nghĩ chắc Mẹ sẽ cười cho con viết như vầy giống cải lương quá, nhưng con muốn tâm sự những chất chứa trong lòng con lúc này với Mẹ, khi Mẹ còn đọc được. Chắc chắn còn nhiều điều con chưa cám ơn Mẹ hết, lúc nào nhớ con sẽ nói với Mẹ sau. Chỉ biết con hạnh phúc lắm khi còn có Mẹ ở bên.

Chúc Mẹ luôn vui, khoẻ và sống đời với con để con có nhiều cơ hội đáp đền phần nào công ơn sâu nặng Mẹ luôn dành cho con.

Con thương Mẹ thật nhiều!

Mai Thoại Trân