Khi trận hỏa hoạn Hayman ở Colorado bắt đầu suy yếu, những người như chúng tôi, sống ở quanh vùng vành đai, thỉnh thoảng tự cho phép mình có những tia hy vọng mong manh rằng mọi chuyện rồi sẽ sớm trở lại bình thường.
Không, những khu rừng sẽ không thể được phục hồi trong nhiều năm nữa. Những ngôi nhà bị cháy cũng sẽ không sớm được xây dựng lại. Và những gia đình bị di dời bắt buộc sẽ không tìm thấy bất kỳ điều gì giống với bình thường, sau nhiều tháng nữa.
Bản thân trận hỏa hoạn vẫn sẽ âm ỉ, chúng tôi nghe nói như thế, cho đến khi có tuyết rơi vào mùa Thu.
Nhưng, khi những bông hoa nghệ tây vươn lên từ nền đất đóng băng, cho thấy mùa Xuân đến, thì bầu trời xanh sáng ló sau những làn khói mù mịt giờ đây như tuyên bố rằng những điều tệ nhất có thể đã qua.
Trận hỏa hoạn, theo chúng tôi được biết, bị gây ra bởi một kỹ thuật viên của rừng. Có thể cô ấy không bao giờ có ý định đốt cháy gần 140.000 mẫu rừng tự nhiên đẹp đẽ ở Rặng Núi Đá, nhưng cũng sẽ phải mất hàng tháng trước khi tòa án quyết định rằng thảm họa này có đơn thuần chỉ là tai nạn hay không.
Rất nhiều ngôi nhà đã bị phá hủy. Có những người lính cứu hỏa đã mất đi mạng sống, không phải do ngọn lửa, mà do một tai nạn ô tô khi họ vội vã đến hiện trường để cứu hộ.
Chi phí để chống lại ngọn lửa và số tài sản bị thiệt hại sẽ lên đến hàng trăm triệu đôla. Tuy nhiên, chưa kể đến kết quả về mặt luật pháp, thì từ người dân đến tòa án, ý kiến phản ứng với cô kỹ thuật viên kia đều chia thành hai phái.
Một số muốn cô ấy phải chịu hình phạt cao nhất hiện có, những người khác lại kêu gọi mọi người cố gắng thấu hiểu và thông cảm cho cô ấy.
Nó cũng giống như câu hỏi là chúng ta phản ứng thế nào khi những người khác làm chúng ta tổn thương? Câu hỏi này là hoàn toàn hợp lý, bởi vì tất cả chúng ta, ai cũng có những khi bị tổn thương bởi hành động của người khác.
Những hành động đó có thể là chủ tâm hay vô tình, có thể là ác ý hay đơn giản là thiếu suy nghĩ. Chúng ta sẽ làm gì?
Từ đó, tôi đã tự hỏi mình câu này: “Tôi sẽ làm gì nếu cô ấy là con gái tôi? Nếu cô ấy là vợ tôi hoặc em gái tôi?”. Tôi tin rằng câu trả lời cho câu hỏi đó chính là câu trả lời mà chúng ta đang tìm kiếm.
Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ muốn có một phán quyết tốt, chính đáng, có lương tâm, chứ không phải là cơn thịnh nộ mù quáng, để dẫn đến quyết định cuối cùng.
Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ muốn cô ấy có được càng nhiều sự giúp đỡ càng tốt, với bất kỳ vấn đề nào có thể đã khiến cô ấy mắc phải một lựa chọn sai lầm có tính phá hủy nghiêm trọng đến vậy.
Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ muốn cô ấy biết rằng luôn có các hậu quả cho mọi hành động của cô ấy, và mặc dù tôi có thể muốn che chở cho cô ấy khỏi những hậu quả đó, nhưng tôi cũng biết rằng làm như thế sẽ không phải là có ích nhất cho cô ấy.
Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ vẫn muốn cô ấy có được một cơ hội nữa trong cuộc sống. Tôi sẽ muốn cô ấy có thể lại được chấp nhận bởi cộng đồng, và được hàn gắn – khi mà khu rừng, rồi đến lúc nào đó, tự bản thân nó cũng “hàn gắn”.
Và tôi cũng muốn cô ấy biết rằng, qua thử thách đau đớn này, cô ấy vẫn sẽ luôn luôn là con gái tôi.
Khi những người khác làm bạn tổn thương, hãy nghĩ đến việc bạn sẽ phản ứng thế nào nếu đó chính là người thân của bạn.
Đó có thể không phải là cách dễ nhất để bạn thực hiện, nhưng là cách thực tế nhất bạn có thể làm để dễ dàng tha thứ, dễ dàng cảm thấy bình yên trở lại nhất cho chính mình.