Trong Thế chiến thứ nhất, nỗi kinh hoàng đã bóp nghẹt trái tim người lính khi anh chứng kiến cảnh người đồng đội chí thiết của mình ngã xuống trong trận đánh. Lúc đó, anh đang nằm trong chiến hào và những viên đạn vẫn bay lướt qua đầu. Anh hỏi viên trung úy liệu rằng anh có thể ra khu vực phi quân sự giữa những chiến hào để mang bạn anh về không?
– Anh có thể đi- viên trung úy nói, nhưng tôi nghĩ rằng không đáng phải làm như thế. Bạn anh có lẽ đã chết, còn anh thì phí phạm mạng sống của mình.
Những lời nói ấy không gây tác động gì với người lính và anh bắt đầu bò đi.
Thật kỳ diệu, anh đã đến được chỗ người bạn, vác anh ta lên vai và quay về chiến hào. Khi hai người cùng ngã lăn xuống đáy hào, người chỉ huy xem xét cho anh lính bị thương rồi dịu dàng nhìn sang người bạn: “Tôi đã nói là không đáng rồi mà. Bạn anh đã chết, còn anh thì bị thương nặng”.
– Mặc dù vậy, tôi vẫn thấy rất xứng đáng, thưa ông- người lính nói.
– Anh nói “đáng” nghĩa là sao?- trung úy hỏi- bây giờ bạn anh chết rồi mà.
Người lính lặng lẽ trả lời:
– Đúng thế, thưa ông. Nhưng đó vẫn là một chuyện đáng làm vì khi tôi đến bên cạnh bạn tôi, anh ấy vẫn còn sống. Anh ấy nói với tôi: “Jim, mình biết là cậu sẽ tới”. Đối với tôi, như thế đã là quá đủ rồi.
Thật tự hào và kính phục vì người bạn ấy đã mang được xác của bạn mình về để chôn cất mai táng cho linh hồn bạn ấy mãi thanh thản. Lòng can đảm của người sống tiếp tục chiến đấu dành độc lập tự do cho tổ quốc
Câu truyện thật ý nghĩa,mấy ai có được tình bạn này
câu truyện là một bài học về tình bạn, tôi cảm thầy có một sự tin tưởng vữ chăc giữa hai trái tim, đem họ lại gần nhau hơn khi nào hết.