Họ là cặp vợ chồng trẻ, rất thương yêu nhau, nhưng sống rất cơ cực, cả hai đều là công nhân nghèo, cuộc sống thiếu thốn mọi bề.
Cô vợ có mái tóc dài rất đẹp, anh thường vuốt tóc nàng và thầm nghĩ trong lòng “Ước gì ta có thể mua tặng nàng một chiếc kẹp tóc thật xinh nhân mùa Giáng sinh này”.
Chàng có duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng để đi chơi lễ, nhưng lại thiếu cặp khuy măng xét, nhìn áo chồng, nàng ao ước có tiền sẽ mua cho chàng cặp khuy nhân dịp lễ Noel.
Nhưng mùa đông khắc nghiệt ấy, hai vợ chồng bị đuổi việc, nhưng vẫn giấu nhau, hàng ngày chàng vẫn xách gà mên cơm đi làm, vợ vẫn đến xưởng. Và ngày Noel đến. Đêm Noel đó, khi đi làm (nói là thế nhưng có việc đâu mà làm) về, nàng vừa tắm xong, đầu còn quàng khăn tắm, chạy vội ra khi thấy chồng về mừng rở, tay nàng cầm món quà, tay chàng giữ chặt món quà giáng sinh, cả hai hôn nhau cảm động.
Khi mở món quà của chàng, đó là một chiếc kẹp tóc rất đẹp, mắt nàng chợt buồn, xao động và khi khui món quà của nàng thì đó là cặp khuy măng xét bằng vàng mạ rất đẹp, mặt chàng chợt tái hẳn.
Nàng từ từ xỏa khăn quàng trên đầu thì hởi ôi, tóc nàng đã cắt ngắn, hóa ra vì thương chồng nên nàng đã hy sinh máy tóc đẹp của mình, bán đi để có tiền mua quà cho chàng.
Còn chàng thì đã bán đi chiếc áo đẹp nhất của mình để mua tặng nàng chiếc kẹp tóc mà giờ đây không còn tóc để kẹp và cả áo để cài khuy.
Hai vợ chồng ôm nhau và khóc trong niềm hạnh phúc trong đêm giáng sinh đó.
Vì tình yêu, ta có thể hy sinh mọi thứ.