Con gái lớn đi học xa…….
Những ngày đầu lên thành phố, nhớ lắm gia đình ở nhà….
Cuối tuần con lại về…..
Rồi ít dần, vì gánh nặng cuộc sống.
Dần dần con cũng đã quen nơi thành phố. Quen những người bạn mới.
Và quen một tình yêu mới. Tình yêu cháy bỏng của tuổi 18……
Chợt một tối cuối tuần. Mẹ nhắn lên: “con có đi học không? ngày lễ có được nghỉ không, sao không thấy về.”
Cảm xúc lại ùa về.
…… Mẹ ơi, con sẽ về…
Thường thì chúng ta sẽ quên đi những thứ mà mặc định là nó thuộc về mình, không phải lo gì nghĩ gì…Và rồi thời gian sẽ nhắc nhở chúng ta….nhưng thường thì khi đó đã là quá muộn rùi…!
Đôi khi công việc bận rộn, cùng những mối quan hệ mới, cũng khiến mình quên đi những cái buồn của cuộc sống xa nhà, rồi những cú điện thoại về nhà cũng dần ít đi!