Năm tôi lên bẩy, cả nhà tôi có một chuyến đi tới tận San Francisco. Bố tôi lái chiếc xe của gia đình suốt dọc con đường cao tốc trong một cơn mưa bão khủng khiếp. Mưa xối xả trút xuống và gió thì thổi cho chúng bay mờ mịt trong không trung, tạo nên những âm thanh và cảnh tượng hoang dã khủng khiếp.
Ông anh trai hơn tôi bốn tuổi đang muốn chứng minh mình là kẻ mạnh ở khu vực băng sau. Mỗi lần tôi né được một cú thụi là ông ta lại khôn khéo uýnh tôi vào một chỗ khác. Và mỗi lần tôi cố gắng chộp lấy tay anh ta thì ông anh lại uýnh lại tôi còn đau hơn. Vũ khí duy nhất hiệu nghiệm của tôi lúc này là mách mẹ.
Nhưng có vẻ như trật tự và công bằng chỉ được thiết lập một cách hết sức mong manh. Bố tôi, vẫn đang lái xe, biết điều duy nhất có thể khiến hai phe tham chiến ngừng bắn là làm chúng tôi sao lãng. Bố lên tiếng:
“Spencer, con có biết là bố đã từng học phép thuật không?”
Tôi là kẻ đầu tiên bị choáng váng, và hai anh em buông nhau ra tức thì. “Cái gì ạ?” Tôi hỏi để cố hiểu cho rõ hơn sự việc đang xảy ra. Bố tôi đáp lại, “Các con có muốn bố biểu diễn một vài phép thuật không?”
Tôi thực sự sửng sốt. Tất cả những đứa trẻ trên thế gian này đều mơ có một ông bố là siêu nhân. Ngay cả anh trai tôi cũng tò mò kinh khủng về bí mật mà bố vừa hé lộ.
“Bố có một phép thuật có thể làm cho mưa ngừng rơi,” bố bình thản, mọi siêu nhân đều rất bình thản, “chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn thôi, thế cho nên hai đứa phải hết sức chú ý.”
Tôi gần như bị cấm khẩu. Điều bố sắp làm là một điều mà tôi chưa từng thấy siêu nhân nào làm được, có thể bay như chim, bò trên tường như nhện, nhưng chưa có siêu nhân nào làm được phép hô phong hoán vũ. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn chằm chằm vào đôi mắt bỗng trở nên cực kỳ bí ẩn của bố trong gương chiếu hậu, chờ đợi trong hồi hộp nghẹt thở.
“Các con sẵn sàng chưa?”
“Rồi ạ!”
“Được. Để bố bắt đầu triệu tập sức mạnh!” Một khoảng im lặng đầy căng thẳng. “Xong. Đầu tiên, bố phải đọc thần chú. “Abra Cadabra.” Nào, bắt đầu” và bố đọc to, đầy uy lực: “Abra Cadabra!”
Và điều đó đã xảy ra! Trong một tíc tắc – mưa ngừng rơi! Đó là phép màu đầu tiên trong đời mà tôi được tận mắt chứng kiến! Tôi choáng váng thật sự. Bố tôi thực sự là một siêu nhân. Làm sao đến bây giờ tôi mới biết điều đó? Trong ngần ấy năm, tại sao tôi không biết mình đang sống bên cạnh một siêu nhân. Hẳn bố đang dấu những thứ máy móc và vũ khí bí ẩn của mình trong gara ôtô. Tôi chắc mẩm rằng chiếc xe Ford cũ kỹ của bố chỉ là một lớp vỏ bọc để những kẻ thù truyền kiếp của bố không biết thực sự bố là ai.
“Wow!” tôi nói với anh trai tôi, đang trong trạng thái đông cứng vì kinh ngạc.
“Wow…” là tất cả những gì tôi có thể nói.
Và sau đó xe của chúng tôi đi qua dưới một cầu vượt nữa. 🙂
hehe , đúng là trc khi đọc nội dung mình đã thấy ngờ ngợ ^^