Một người Mỹ sống ở ngoại ô đi cùng một người bạn là người thành phố dạo trên đường phố đông đúc ở trung tâm thành phố New York. Lúc đó là giờ ăn trưa và đường phố rất đông đúc. Xe ô tô bấm còi, xe taxi chạy ào ào ở khắp các góc phố. Những âm thanh của một thành phố lớn vô cùng đinh tai nhức óc.
Bỗng người sống ở vùng ngoại ô nói: “Tôi nghe thấy tiếng dế”.
– Anh điên rồi – người bạn kia kêu lên – Anh không thể nghe thấy tiếng một con dế giữa đủ thứ tiếng ồn này được.
– Tôi chắc chắn mà! – người từ ngoại ô khẳng định.
Anh bạn người thành phố lắc đầu, nghĩ rằng mình không muốn gây ra một cuộc cãi nhau vặt vãnh.
Và trong khi những âm thanh lanh lảnh, chói tai vẫn vang lên không ngớt, người bạn từ ngoại ô bỗng dừng lại, nghe cẩn thận một chút, rồi đi về phía chậu hoa xi măng lớn, nơi trồng một bụi cây. Anh cúi xuống tận gốc bụi cây, và nhặt lên một con dế! Người bạn thành phố vô cùng ngạc nhiên:
– Hẳn là tai cậu phải thính lắm!
– Không, tai tớ chẳng khác gì tai cậu cả – anh bạn ngoại ô đáp – Còn tuỳ vào việc cậu muốn nghe thấy gì thôi!
– Nghe thì đáng tin đấy! Nhưng thật khó mà nghe được một tiếng động nhỏ như vậy giữa một biển tiếng ồn!
Người bạn ngoại ô liền rút trong túi ra một đồng xu rồi thả xuống vỉa hè, bảo người bạn hãy chú ý nghe. Và, dù tiếng ồn đường phố lanh lảnh bên tai họ, họ vẫn nghe được từng nhịp đồng xu nảy xuống vỉa hè, dù không nhìn theo đồng xu.
– Cậu có hiểu ý tớ không? – Người bạn ngoại ô hỏi lại – Tất cả phụ thuộc vào thứ mà cậu coi là quan trọng đối với cậu thôi.