Sáng nay mình mới nghe lại một câu chuyện ngụ ngôn, nghe mấy lần rồi nhưng vẫn thấy thấm. Mà không thấm sao được? Vì đó là bản tính con người mà.
Một người đàn ông đi trên đường bên bờ kè sông, bỗng thấy một người đàn ông khác té nhào xuống khúc sông sâu. Người bị nạn hét lên cầu cứu:
– Cứu tôi! Cứu tôi với!
Người đàn ông nhanh chân chạy lại rồi vói tay xuống bảo:
– Anh đưa tay ra cho tôi, mau lên! đưa tay ra đây tôi kéo lên cho.
Nhưng người bị nạn vẫn không chịu đưa tay ra. Thấy vậy, người đàn ông bèn nói lớn:
– Vậy thì hãy nắm chặt lấy tay tôi đây!
Bấy giờ người bị nạn mới nắm chặt lấy tay và được cứu lên bờ…
Chuyện đơn giản có thế. Hóa ra thì trên đời, con người ta vốn keo kiệt và vị kỷ. Chẳng ai dám đưa của mình ra đâu, có chết cũng chẳng chịu đưa, nhưng chỉ biết nắm lấy của người khác mà thôi.
Nhân tri sơ tánh bổn thiện, không phải mọi con người đều sống vị kỷ và keo kiệt, nắm và đưa cũng chỉ là một từ, cứu giúp người là quan trọng, cám ơn bài viết của bạn