Câu chuyện xảy ra tại Philadenphia và khoảng cuối thế kỉ 19.
Một buổi tối mùa đông ,bác sĩ S.Weir Mitchell đang ngồi đọc sách, nhưng sau đó ông đã ngủ quên ngay trên ghế bành.
 Tiếng chuông cửa bỗng vang lên và ông thức giấc.
 Đứng trên bậc cửa là một cô gái Ngoài trời lạnh, tuyết rơi rất nhiều nhưng cô gái chỉ có một chiếc khăn quàng nhỏ choàng ra ngoài bộ váy. Cô nói với giọng run run: “Mẹ tôi đang ốm nặng. Bác sĩ, xin ông hãy tới.”

Đi dưới trời tuyết trong đêm tối quả thật chẳng dễ dàng gì, nhưng cuối cùng họ cũng tới được một ngôi nhà cũ. Cô gái dẫn ông tới một căn phòng trên tầng ba.
 ông đẩy cửa phòng bước vào. Trong phòng có một người phụ nữ đang nằm trên giường và ông nhận ra đó là một bệnh nhân cũ của ông. Sau khi khám cho người phụ nữ, ông hỏi:
“Con gái bà đâu? Tôi cần cô ấy đi mua thuốc”.
“Con gái tôi ư”, người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên, “Nó đã chết một tháng trước đây.”
“Không thể như vậy. Cô ấy đã đến gặp tôi Tôi đã nhìn thấy cô ấy. Cô quàng một chiếc khăn nhỏ”. Bác sĩ nói.
“Khăn quàng của con tôi ở kia”.
Người phụ nữ chỉ tay vào chiếc tủ.
Đi lại gần chiếc tủ, ông nhìn thấy chiếc khăn quàng đang để trên đó, nó được gập rất gọn gàng, khô ráo không hề có một chút tuyết của buổi tối hôm nay