Ngày xưa, cách đây gần hai ngàn năm, có một mục đồng tuổi đã già. Ông yêu sự thinh lặng của ban đêm, dưới bầu trời giăng đầy ánh sao. Ông thuộc lòng tên từng vì sao một. Mỗi lần nhìn ngắm ánh sao lấp lánh, ông thường nói với lũ mục đồng, và cách riêng với đứa cháu của mình :

– Ngài sẽ đến !

Đứa cháu hỏi lại :
– Nhưng khi nào ông ta đến ?

Ông chăn cừu già vui vẻ đáp :
– Sắp sửa rồi !

Mỗi lần như thế đám mục đồng lại cười rộ lên. Chúng đã quá quen với câu nói của ông “sắp sửa rồi… !” Ông lập đi lập lại câu này đã từ mấy năm nay. Ông lão không buồn. Có điều ông bắt đầu lo lắng vì ông nhận xét đứa cháu của mình cũng bắt đầu nghi ngờ về điều ông nói. Ông lão tự nghĩ, nếu ngày nào đó ông không còn trên cõi đời này nữa. Ai sẽ tiếp tục dạy cho đám trẻ điều các đấng tiên tri đã loan báo cả mấy thế hệ từ trước đến nay. Và ông lão thầm ước : “phải chi Ngài đến sớm hơn !”. Mỗi lần mang ý nghĩa trên lão đều chấp nhận và lòng tràn ngập niềm hy vọng chờ trông. Đang lặng thinh theo tư tưởng, bỗng dưng đứa cháu lên tiếng hỏi, kéo ông lão về với thực tại :
– Khi Đức Vua đến, ông ta có đội triều thiên bằng vàng không ?

– Nhất định là thế !

– Ông có mang trên mình cây gươm bằng bạc không ?

– Chắc chắn rồi !

– Là Vua, chắc thế nào ông cũng khoác chiếc áo choàng màu tía chứ ?

– Rất có thể !

Ông lão thấy mặt thằng cháu hớn hở vui mừng. Nó lấy cây sáo từ trong túi ra và bắt đầu thổi. Ông chăm chú nhìn và lắng nghe âm thanh trong vút thoát ra từ các lỗ sáo. Một thứ âm thanh nhẹ nhàng và thanh thoát. Từ hôm ấy, thằng bé say sưa tập luyện sáo, đưa những nốt nhạc trầm bổng ngày càng điêu luyện hơn. Nó cũng hớn hở chờ đón ngày đức Vua đến.

Một hôm, ông lão đợi nó vừa chơi xong nốt nhạc cuối, ông nhìn nó và nói :
– Nếu như đức Vua không mang triều thiên, không có thanh gươm và không khoác áo choàng màu tía, cháu có chơi những nhạc khúc này cho Ngài nghe không ?

Đứa cháu trả lời liền :
– Nhất định là cháu sẽ không chơi rồi ! nếu ông ta là Vua, ông phải mang triều thiên, phải có gươm và phải khoác chiếc áo choàng. Bằng không, ông có gì đâu để thưởng công cho cháu ? Cháu muốn được trả công bằng vàng bạc !

Đứa cháu ngạo nghễ! Nó muốn đám mục đồng phải phục nó và thèm thuồng được giống nó. Ông lão thấy rõ mọi sự và ông rất buồn. Lão lại thầm nghĩ: “thật sự, có còn ai mang một tâm hồn trong trắng, đơn sơ để đón nhận một đức Vua không ngai và không của cải nữa không?” Lặng thinh nhìn lên bầu trời đêm quen thuộc. Bỗng nhiên, mắt ông lão như sáng hơn. Ông đã nhận ra những dấu chỉ bấy lâu nay ông hằng trông đợi.

Bầu trời đêm nay bỗng sáng rực hơn mọi khi. Trên vòm trời vùng Bêlem có một vì sao chiếu chói lọi. Trước mặt các mục đồng, một nhóm thiên thần bao phủ ánh sáng chói chang. Tai ông lão cũng như mọi người nghe rõ lời các thiên thần loan báo Tin mừng: “các ngươi đừng sợ! Hôm nay đã sinh ra cho các ngươi trong thành Đavít, một vị Cứu Chúa!” Đám mục đồng còn bỡ ngỡ. Đứa cháu của lão nhanh nhẹn hơn. Nó vội vàng chạy theo hướng của ánh sao. Vừa chạy, nó vừa sờ vào trong áo khoác: “à, cây sáo còn nằm đây!” Đúng thế! Cây sáo còn nằm yên trong túi áo ngay sát cạnh ngực của nó. Là người đầu tiên đến trước hang đá, nhìn vào nó chỉ thấy một đứa bé sơ sinh, được quấn khăn và đặt nằm trong máng cỏ. Bên cạnh có một người đàn ông và một người đàn bà đang nhìn ngắm đứa bé với nét mặt vui mừng. Ông lão và đám mục đồng cũng vừa tới. Tất cả đều quì gối trước trẻ sơ sinh.

Đứa cháu nhìn ông lão và nét mặt nó buồn hẳn:
– Đứa bé này là đức Vua đã được loan hứa từ trước tới nay ư? Không thể nào! Tất cả đã bị lừa gạt!

Và nó nhất định không chơi khúc nhạc đã thuộc lòng. Quay mặt nó phóng mình vào trong đêm tối. Nó không còn thấy ánh sáng đã bao trùm lấy hang đá. Mải miết chạy, bỗng nó dừng lại. Hình như có tiếng gì văng vẳng bên tai. Sao nghe như tiếng khóc của trẻ thơ? Ai lại khóc trong đêm vắng này? Không muốn biết và nó lại cố gắng chạy thật nhanh để ra khỏi vùng này. Tiếng khóc ngày càng vang to bên tai. Nó tự hỏi:
– Nếu như tiếng khóc này là của đứa bé trong hang đá Bêlem đang kêu gọi mình…?

Không chịu đựng được nữa, nó chạy ngược lại đoạn đường vừa đi qua.

Trở lại chỗ cũ, nó nhận ra ông Giuse và bà Maria. Riêng đám mục đồng đang cố gắng tìm cách dỗ đứa bé đừng khóc. Cầm lòng không đặng, nó rút cây sáo ra và say sưa thổi cho trẻ mới sinh. Âm thanh sáo càng vút cao, càng trong lành bấy nhiêu, thì đứa bé sơ sinh càng im dần tiếng khóc cho đến giọt nước mắt cuối cùng đọng ngừng nơi cổ họng.

Giờ đây, đứa bé nằm lặng im trong máng cỏ nghe theo tiếng nhạc. Khi nó vừa ngừng thổi, nó nhận thấy đứa bé nhìn nó và mỉm cười. Tức thì, cậu bé mục đồng hiểu tự đáy lòng mình : “Nụ cười này quả đáng giá hơn tất cả mọi vàng bạc trần gian…”