Một vị vua vừa mới lên ngôi cùng quan cận thần đi dạo núi non, ngắm giang san phú túc thịnh vượng mà vua cha đã để lại cho mình. Vị Tân Vương buộc miệng than rằng:

– Tiếc thay, một đất nước giàu, dân mạnh, giang san đẹp đẽ hùng vĩ như thế này mà sinh mệnh ta thì vắn hạn không được cai trị lâu dài”.

Quan cận thần cũng tỏ vẻ bùi ngùi như để thông cảm với nhà vua, nhưng lại có một vị quan phá lên cười chế nhạo. Nhà vua nổi giận truyền lệnh trói ông lại và tra hỏi lý do. Vị quan không nao núng, vẫn hiên ngang trả lời:

– Tâu bệ hạ, nếu con người không phải chết thì bệ hạ đâu có cái diễm phúc ngồi trên ngai vàng như hôm nay. Nhờ có sự hy sinh khổ công gây dựng và với cái chết của Tiên vương nên bệ hạ mới có được giây phút này, mới được ngự trị trên đất nước trù phú này.

Nghe lời đầy chí lý, vị Tân vương tỉnh ngộ, tự tay cởi trói và khen thưởng thái độ trung thực và thẳng thắn của vị quan kia.

Đôi khi chúng ta cũng vô tâm và ích kỷ như vị vua kia, đang được hưởng bao công trình của người khác mà ta không hề biết cảm ơn hay có tâm tình biết ơn. Cây có cội, nước có nguồn. Chung quanh chúng ta là những hồng ân của Thiên Chúa, là những nỗ lực của biết bao người khác. Người ích kỷ là người chỉ biết nghĩ đến mình và ước ao cho mình được sung sướng mãi, được có thêm nhiều mãi, họ dám gian dối, lừa đảo, họ không nghĩ đến bao nỗi khổ của bao nhiêu người làm lụng vất vả, họ chỉ nghĩ đến việc mình làm và lợi ích của riêng mình hơn là quyền lợi của kẻ khác.