Khi tôi là một cậu bé, chúng tôi thường đi thăm những người bạn của gia đình, đó là gia đình Zerners. Trong tủ lạnh nhà họ lúc nào cũng có Coca-Cola. (Mẹ tôi nó là vì họ giàu có). Vậy là tôi mường tượng ra rằng một khi bạn có Coke ở nhà, bạn thật sự “thành đạt”. Thế rồi một hôm nhà tôi có vài hộp Coke trong tủ lạnh. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra Coca-Cola không thể làm bạn trở thành siêu sao được.

Trong chốc lát tôi dường như thấy rằng những người nào mặc comple đều là “những người thành đạt”. Bố tôi chỉ mặc comple khi đi dự lễ tang, và tôi nghĩ rằng như vậy không quan trọng. Rồi dần dần tôi mới tỉnh ra rằng mặc comple không thể biến bạn thành thiên tài được.

Khi tôi mười hai tuổi, tôi muốn làm Thủ tướng nước Úc. “Những vị thủ tướng biết hết mọi việc trên đời này!”. Ý nghĩ đó ít nhiều là lí do.

Cho đến khi tôi bắt tay vào viết những cuốn sách, tôi nghĩ các tác giả chắc hẳn phải có mọi thông tin.

Có thể có những lúc bạn cũng nghĩ như vậy – rằng có những chuyên gia có thể giải đáp mọi thắc mắc. Không có ai như vậy cả. Những người thành đạt không phải là siêu nhân. Họ chỉ có một bộ óc, có hai mươi bốn tiếng trong một ngày và thường thường là có hai cánh tay và hai cẳng chân. Họ phát triển những kỹ năng và kỷ luật của riêng mình.

Không ai sinh ra lại được phép thành công cả.
Chúa trời không phải từ trên mây xuống và nói: “Giờ đã đến lượt nhà ngươi rồi đấy!”.
Chúa trời không nói: “Nhà ngươi có thể,” hoặc “Nhà ngươi không thể.” BẠN HÃY CỨ LÀM ĐI!

ANDREW MATTHEWS